Trở Về Thập Niên 90 Hài Lòng Với Gia Tài Nhỏ

Chương 5

Edit: Hến Con.

Mọi việc, chỉ cần có một chút rủi ro, trong mắt bà ấy, đều không nên làm.

Vì vậy, khi sau này Giản Phong đề xuất muốn vào Nam cùng một người bạn khác làm nghề sửa sang, Vương Mộng Mai gần như muốn cầm dao bếp ép ông không được đi.

Những tình huống như vậy cũng xảy ra rất nhiều lần.

Khi Giản Phong nói muốn học làm thợ hàn, làm cửa sổ, cửa ra vào.

Khi Giản Phong nói muốn vay tiền mua một căn nhà.

Khi Giản Phong nói muốn vào Nam mua ít quần áo, tất vớ mang về bán ở vỉa hè.

Vương Mộng Mai đã bị những ngày tháng phải đi làm trả nợ khiến cho bà sợ hãi, và cũng vì lòng người khó đoán làm cho sợ hãi.

Bà ấy trông coi một quầy bán bánh mì nướng, rồi cũng để Giản Phong trông coi công việc giao hàng cho nhà cung cấp gia vị.

Suốt hơn mười năm qua, Giản Lê chưa bao giờ phàn nàn về mẹ mình.

Dù mẹ cô có can thiệp vào nhiều quyết định trong cuộc đời cô, như sau khi kỳ thi đại học kết thúc, ép cô phải chọn ngành sư phạm, yêu cầu cô tốt nghiệp và nhất định phải trở thành giáo viên. Khi Giản Lê đã đi làm một vài năm, mẹ cô nhiều lần yêu cầu cô về nhà để xem mắt.

Giản Lê vẫn có thể hiểu được.

Con người có bao nhiêu mười năm trong đời?

Những năm tháng sung mãn nhất của ba mẹ cô, một nửa lo lắng về sự bấp bênh của nhà máy dệt bông, một nửa thì chật vật sống sót trong xã hội này.

Vương Mộng Mai không phải là không cố gắng, nhưng kết quả của sự cố gắng là cả gia đình phải thắt lưng buộc bụng để trả nợ suốt mười năm. Vương Mộng Mai thừa nhận thất bại, bà cứng rắn giữ chặt gia đình nhỏ của mình, không dám mạo hiểm thêm nữa. Như một con thú trong cơn bão táp, bà không còn tin tưởng ai nữa, ngay cả chồng và con gái của mình. Trong những năm tháng sau này, dù cuộc sống có cải thiện hơn, bà vẫn giữ vững quan điểm của mình, sống trong cảnh nghèo khổ có chủ đích, nuốt chửng sự đau khổ.

Vào năm khó khăn nhất, khi gia đình cô vừa trả xong một món nợ, thậm chí còn không thể mua thịt.

Vương Mộng Mai chỉ có thể mua hai bộ xương gà về nấu canh.

Tối hôm đó, giữa tiếng pháo nổ bên ngoài, canh xương gà của cả gia đình khi uống vào cũng đều mặn chát.

Kể từ khi vượt qua được thử thách ấy, Giản Phong khi ở trong gia đình cũng hoàn toàn mất đi sự hiện diện của mình.

Bao đêm, Giản Lê vẫn có thể nghe thấy tiếng thở của ba từ phòng bên.

Đó không phải là tiếng thở dài, mà là một loại tâm trạng u uất bị nén lại từ trong l*иg ngực.

Nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không thể đứng dậy.

Và Giản Lê cũng không thể thoát khỏi cơn bão gia đình.

Nhìn vào gương thấy khuôn mặt tròn trịa và thành tích cuối kỳ vừa tìm được trong bàn học, Giản Lê thở dài.

Cân nặng 180 cân (theo đơn vị Việt Nam thì nặng 90kg), bài thi được 18 điểm.

Ừm...

Giản Lê có bệnh.

Thật ra cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, ban đầu chỉ là một khối u lành tính rất phổ biến, cho đến khi kiếp trước Giản Lê qua đời đột ngột ở tuổi 26, khối u này vẫn chưa bao giờ phát tác.