Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Cứ Thả Thính Tôi Miết

Chương 2

"Mày về trường làm gì? Hẹn hò yêu đương với thằng bạn trai trông chỉ như giám đốc kinh doanh quèn của mày ấy hả? Suốt ngày ăn mặc bảnh bao thì có tác dụng gì? Nào là vest hàng hiệu may thủ công, nào là khuy măng sét giá trị cả trăm triệu, lừa người khác thì được chứ không lừa được tao đâu, không phải đồ thuê thì cũng là hàng nhái cao cấp. Thật ra cũng chỉ là thằng nghèo rớt mồng tơi, không biết còn nợ nần bên ngoài bao nhiêu nữa.”

“Tiểu Nam, tao đã nói rồi, mày đẹp trai học vấn cao, điều kiện tốt thế này, trăm người mới có một, thì phải kiếm người có tiền mà cặp kè chứ. Chẳng phải mày thích đàn ông sao? Trùng hợp chưa kìa, lần trước ông Trương gặp mày xong, về nói với chú mày là cực kỳ thích mày, còn muốn cưới mày nữa đấy."

Trác Á Quân nhấn mạnh: "Người ta không phải chỉ muốn nuôi mày như tình nhân bé nhỏ đâu nhé, mà là cưới hẳn hoi đấy. Sính lễ đưa cả triệu tệ đấy, mày còn không hài lòng chỗ nào?"

Tuyên Tòng Nam nói: "Nợ nần bên ngoài là nói chú ạ? Chú ấy đúng là đang nợ hơn hai triệu tệ bên ngoài đấy, không trả nổi nữa là phải đi tù rồi, con sẽ không vào thăm đâu. Ông Trương tốt như vậy, thím đi mà cưới. Một triệu tệ tiền sính lễ đưa cho thím, còn giúp chú trả được một triệu tiền nợ cờ bạc nữa."

Cậu bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của Trác Á Quân, lý lẽ đâu ra đó, như thể đang nghiêm túc giải một bài toán khó.

Còn đối với Trác Á Quân, bản thân Tuyên Tòng Nam chính là bài toán nan giải đó, không cách nào giải được, chỉ khiến người ta muốn xé nát tờ giấy thi.

Bà ta tức tối nói: "Con trai tao 19 tuổi rồi, người ta không thèm ngó tới tao đâu."

Tuyên Tòng Nam đáp: "Thím già rồi thì đâu phải lỗi của con."

"Mày câm miệng!"

Tuyên Tòng Nam liếc bà ta một cái, biết không thể dây dưa thêm, bèn đi thẳng tới đẩy bà ta ra để mở cửa.

Trác Á Quân cuống lên: "Tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi... Tuyên Nghiệp, cuối cùng anh cũng về, có mời được ông Trương tới không?"

Cửa phòng khách mở rộng, Tuyên Nghiệp xuất hiện ở cửa. Mắt ông ta hằn lên những tia máu đỏ vì say xỉn đêm qua lại còn thức trắng đêm, mặt mày hốc hác.

Trác Á Quân nghển cổ nhìn ra sau lưng ông ta.

Tuyên Nghiệp nói: "Nam Nam, ở nhà ăn bữa cơm đi con, coi như giúp chú một việc."

"Tuyên Trác Diệu 19 tuổi rồi." Tuyên Tòng Nam thành thật đề nghị: "Nó giúp chú được mà."