Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Cứ Thả Thính Tôi Miết

Chương 1

"Nam Nam, anh đang ở cổng trường em đây, ra đi. Anh đưa em đi ăn." Giọng nói của Thẩm Thiên dịu dàng đầy cuốn hút, Tuyên Tòng Nam cúp máy xong, trong đầu chỉ còn mỗi việc quay về trường.

Căn phòng bốn bề không có cửa sổ, không thông gió, vừa tối vừa ẩm thấp, không gian chật chội bức bối. Chiếc giường rộng một mét hai kê sát tường đã chiếm gần hai phần ba diện tích, một người trưởng thành cao mét tám ngủ trên đó sẽ hơi tù túng.

Ở đây chỉ có một chiếc ghế đẩu, được dọn dẹp rất gọn gàng. Trên ba bức tường Đông, Tây, Bắc đều đóng hai hàng kệ gỗ đặc, bên trên bày đầy hộp màu vẽ, cọ vẽ, giấy phác thảo, giấy màu nước và các đồ dùng khác của sinh viên mỹ thuật.

Tuyên Tòng Nam bỏ sổ vẽ phác thảo và mấy cây bút than vào cặp, nhặt tấm bảng vẽ dẻo trên ghế cuộn lại thành ống, rồi nhét tất cả vào cặp.

Cậu dùng chiếc khóa đồng kiểu cũ mấy chục năm trước ở nông thôn hay dùng để khóa căn phòng có thể gọi là phòng chứa đồ lặt vặt này lại, kiểm tra kỹ hai lần. Nếu có ai cố tình dùng búa đập vỡ từ bên ngoài, cậu cũng đành chịu.

Bên trong không còn đồ gì quan trọng nữa, Tuyên Tòng Nam sờ sờ cổ áo, xác nhận không có gì sai sót rồi định đi.

"Tiểu Nam." Một người phụ nữ ăn mặc tinh tế hoàn toàn lạc lõng với căn nhà bình thường này khoanh tay chặn đường cậu.

Bà ta mặc bộ váy hàng hiệu cao cấp đang thịnh hành nhất hiện nay, cổ đeo dây chuyền Swarovski, tôn lên vẻ châu quang bảo khí, trông như một quý bà giới thượng lưu: "Còn chưa ăn trưa, sao phải vội đi thế? Chú con sắp tiếp khách xong về rồi đấy, đợi chú ấy thêm chút đi."

Tuyên Tòng Nam siết chặt quai cặp đã giặt nhiều lần đến hơi bạc màu. Vẻ mặt cậu thờ ơ, nói: "Nếu chú uống say, chú ấy sẽ đánh thím. Con không cản nổi đâu."

Trác Á Quân hừ cười một tiếng: "Đúng là không thể cản nổi thật, hay là sợ vạ lây nên chuồn cho nhanh hả?"

Tuyên Tòng Nam đáp: "Chú ấy đánh thím con có thấy buồn đâu, sao phải cản."

Sắc mặt Trác Á Quân biến đổi: "Mày!"

Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tuyên Tòng Nam. Nhưng rồi bà ta nghĩ đến chuyện gì đó, nén giận lại, khóa trái cửa lớn phòng khách rồi nói: "Yên tâm đi, hôm nay chú mày có việc quan trọng, không uống rượu đâu. Nhà sắp có khách, người ta chỉ đích danh muốn gặp mày đấy, ăn cơm xong hẵng đi."

Tuyên Tòng Nam nói: "Con có việc, phải về trường."