Edit: Hến Con.
Nhà hắn có điều kiện, đã sắp xếp sẵn cho hắn một chức vụ trong chính quyền thành phố. Nên hắn chẳng ngán gì Bạch Khả Hân cả.
Hơn nữa, cô cháu nhà họ Bạch đã cướp mất chức vụ vốn dĩ gần như đã thuộc về hắn, hắn cũng muốn xả giận một phen.
Việc Tần Ca không nhắc tới chuyện trong khoa là đúng. Quả thật, thành tích của hắn không bằng Chung Nguyên, người ta hoàn toàn có thể nói họ chọn như vậy là để đảm bảo công bằng, công chính.
Hoàn toàn không có ầm ĩ, thậm chí không để lại chút cơ hội nào cho Bạch Khả Hân phản biện.
Tần Ca phất tay: “Không cần đâu, tớ đi xe về rất tiện.”
Chỉ là hợp tác tạm thời, cô không muốn bị hiểu lầm rằng cô và Chương Thiều có quan hệ gì đó.
Chương Thiều đuổi theo, đưa cho Tần Ca một tấm danh thϊếp: “Tớ biết cậu viết văn rất tốt, cuốn đầu tiên viết ở học viện XX đã được xuất bản rồi. Biết đâu sau này lại có cơ hội hợp tác.”
Tần Ca cúi đầu nhìn, trên đó in “Lăng Nhất Thư Phòng” cùng số điện thoại và địa chỉ.
Cô gật đầu, cất danh thϊếp: “Tạm biệt.” Trong lòng nghĩ: chắc đây chính là cái gọi là studio chuyên tìm người viết thuê.
Chương Thiều đúng là người có năng lực! Ngay từ năm nhất, anh ta đã nhận được một loạt dự án chuyển thể các truyện cổ tích kinh điển từ bên ngoài.
Tổng cộng ba mươi cuốn, mỗi cuốn được trả một ngàn tệ. Khi đó, rất nhiều nữ sinh khoa Văn đều đổ xô đi nhận việc.
Viết lại truyện cổ tích, yêu cầu khoảng 50.000 chữ, giá là 20 tệ mỗi nghìn chữ.
Đối với sinh viên nữ khoa Văn thì đây không phải việc khó, một tuần là xong.
Thời đó, lương của công chức cấp cơ sở ở Dung Thành chỉ vài trăm tệ một tháng thôi.
Tần Ca ước tính, cú làm ăn này chắc Chương Thiều kiếm được hơn vạn tệ. Sau đó hình như anh ta còn nhận thêm vài lần như vậy nữa.
Tần Ca không tham gia, vì chỉ có 30 suất, người nhiều cháo ít, muốn nhận được việc còn phải khéo léo nịnh nọt Chương Thiều.
Hơn nữa, cô và Chương Thiều thật ra là cùng một dạng người — không muốn bị người ta tổ chức, sắp xếp đi làm “lao động giá rẻ”.
Ngay khi nhập học, cô đã dùng 4.000 tệ vay hỗ trợ học sinh để mua sỉ 25 chiếc máy học tập Văn Khúc Tinh rồi bán trong trường.
Giá gốc 160 tệ, cô bán 180 tệ. Bán hết lại đi nhập thêm.
Chỉ cần trải miếng vải lên bàn đá gần khu thương mại là có thể bắt đầu bán. Cả khóa có mấy nghìn sinh viên mới, 25 chiếc thì chẳng sợ lỗ vốn.
Thực ra giá bằng với ngoài tiệm, nhưng sinh viên mới không cần đi xa, tiết kiệm được công sức.
Nhân lúc sinh viên mới nhập học, trong nửa tháng cô bán được 200 cái. Mặc dù cũng là sinh viên năm nhất, nhưng cô có vẻ rất lão luyện.
Thương vụ này cô làm đến bốn đợt, đủ tiền học phí cho cả năm. Trường cô là trường sư phạm, học phí vốn đã rẻ.
Bốn năm đại học, cô luôn tranh thủ thời gian rảnh để kiếm tiền học phí và sinh hoạt. Tất nhiên, học bổng cũng không bỏ qua.
Học bổng loại nhất mỗi học kỳ là 2.000 tệ, đủ cho cô chi tiêu cả kỳ.