Ký Sự Khởi Nghiệp Ở Thập Niên 80

Chương 5

Edit: Hến Con.

Bố cô mất vì xuất huyết não từ khi cô học lớp 6, không để lại gì. Hai mẹ con vẫn sống trong khu tập thể tồi tàn của trường làng.

Mẹ cô là giáo viên nông thôn, mấy năm trước còn thường xuyên bị nợ lương.

Về sau, huyện bắt được một tên quan tham — một huyện nghèo mà bị tham ô đến 30 triệu tệ.

Còn chuyện Chương Thiều nói cô đã xuất bản sách gì gì đó, thật ra chỉ là mấy truyện ngôn tình cô tranh thủ viết rồi được website bán bản quyền phồn thể thôi.

Bản phồn thể thì giá rẻ, chỉ 15 tệ một nghìn chữ. Cộng thêm doanh thu VIP của trang web cũng chỉ 40 tệ một nghìn chữ. Tổng cộng bán được 12.000 tệ.

Mà chỉ có quyển đầu tiên là vậy. Từ quyển thứ hai thì giá chỉ còn chưa đến 10 tệ một nghìn chữ. Đến quyển thứ ba còn tệ hơn, chỉ 5 tệ một nghìn chữ.

Cô viết mãi vẫn không thành công, ngày càng xuống dốc. Đến mức mất cả tự tin, không dám viết truyện mới. Còn làm “tay viết thuê” cho studio thì cô chẳng hứng thú.

Tần Ca kéo vali ra khỏi cổng trường, đi về phía trạm xe buýt tuyến 56. Tuyến này đi thẳng tới chỗ cô thuê nhà, chỉ có năm trạm dừng.

Một chiếc BMW mini bên cạnh đột nhiên bấm còi, Quý Vi thò đầu ra: “Lên xe đi!”

Tần Ca lên xe, nói: “Không phải cậu nói là không thể nhận quà quá giá trị từ Phó Hành sao?”

BMW Mini, hơn 200 ngàn tệ! Năm ngoái, khu Vạn Khải XX Garden gần trường Sư phạm mở bán, chỉ có 2000 tệ một mét vuông thôi. Đủ để mua một căn nhà rồi!

Quý Vi đẩy kính mát trên sống mũi lên: “Mấy ngày trước anh ấy trực tiếp mua luôn và yêu cầu cửa hàng 4S giao tận nhà.”

Tần Ca kéo dây an toàn và thắt lại: “Quà này ghi tên cậu à?”

Quý Vi gật đầu: “Anh ấy là một phú nhị đại, ông chủ lớn, mà tặng bạn gái một chiếc xe lại ghi tên mình, thế thì keo kiệt quá rồi. Biết hôm nay cậu tốt nghiệp, nên đặc biệt lái xe đến đón cậu. Bạn thân yêu ơi, đi quán bar ở Cửu Nhãn Kiều vui vẻ một chút đi?”

Tần Ca lắc đầu: “Tớ vừa mới công khai chia tay với Chương Thiều.”

Quý Vi ngạc nhiên: “Các cậu bây giờ mới chia tay à? Chờ chút, công khai luôn? Sao cậu không gọi tớ một tiếng khi cậu xé rách mặt thằng tra nam và con tiểu tam đó chứ?”

“Chia tay cũng cần có nghi thức, ít nhất phải nói lời chính thức. Dù sao lúc trước anh ấy cũng rất chăm chỉ theo đuổi tớ mà. Không cần cậu đi đâu, Chương Thiều đã giúp tớ tổ chức một đám khán giả. Sau này, câu chuyện của họ sẽ còn được truyền tụng mãi trong trường. Đi thôi, đưa tớ về! Giờ tớ chỉ muốn yên tĩnh.”

Những người có ân oán với trưởng bộ phận hậu cần, ghen tị vì Chương Thiều và Bạch Khả Xinh chiếm mất hai chỉ tiêu trong trường, chắc chắn sẽ lặp đi lặp lại chuyện này.

Quý Vi gật đầu, khởi động xe.