Kẹt Ở Greenland Sống Luôn Tới Tận Thế

Chương 4

Về sau cậu thực sự không thể ngồi lì một chỗ mãi ở Nuuk được nữa, bèn làm một chuyến du lịch vòng quanh đảo cho xong.

Trong chuyến đi, Mẫn Sơ đã phải lòng thị trấn nhỏ yên tĩnh ở vùng đông bắc này. Nghĩ rằng nhất thời cũng chẳng về được, mà cậu đoán mình cũng không sống được bao lâu nữa, nên dứt khoát định cư luôn tại đây.

Kết quả là lần ở này kéo dài chẳng biết bao nhiêu năm.

Thị trấn nhỏ không có tín hiệu điện thoại, cũng chẳng có mạng internet, chỉ bắt được vài đài phát thanh cố định, đúng là một chốn đào nguyên biệt lập cách biệt với thế giới. Ban đầu điều này rất hợp với tâm trạng muốn lánh đời của Mẫn Sơ. Cậu thầm nghĩ dù sao chắc mình cũng chẳng còn sống được mấy năm, chết một cách lặng lẽ ở cái thị trấn xa xôi nơi tận cùng thế giới này cũng chẳng tệ.

Mẫn Sơ là trẻ mồ côi, trại trẻ mồ côi đã nuôi nấng cậu khôn lớn trước kia cũng bị phá bỏ rồi, nên cậu chẳng có suy nghĩ "lá rụng về cội" nào cả.

Lý do cha mẹ ruột vứt bỏ cậu thì quá rõ ràng. Mẫn Sơ vừa sinh ra đã kèm theo đủ thứ khuyết tật di truyền và bệnh hệ miễn dịch: thiếu máu, phổi phát triển không hoàn thiện, hệ tiêu hóa cũng không tốt lắm. Lũ trẻ khác trong trại trẻ đều đã chạy nhảy được rồi, cậu vẫn ốm yếu nằm trên giường, ăn cơm cũng phải có người đỡ, xương cốt toàn thân đều mềm nhũn.

Vì vậy Mẫn Sơ chưa từng oán trách việc mình bị bỏ rơi. Ai mà chẳng mong sinh được một đứa con khỏe mạnh. Cậu coi như còn may mắn, ít nhất cũng đã ốm yếu mà lớn lên được, hơn nữa đầu óc cũng không tệ, từ trại trẻ đã thi đỗ vào một trường đại học cũng khá tốt.

Sau khi cậu nhập học, cha mẹ ruột không biết nghe tin từ đâu, còn gửi tới một khoản tiền, chẳng biết là vì áy náy muốn bù đắp hay vì lý do gì khác.

Mẫn Sơ chẳng có cảm xúc gì đặc biệt về chuyện này, nhưng tiền thì cậu vẫn thích. Cậu gửi khoản "tiền bù đắp" này vào quỹ du lịch, hồi học đại học thì cố gắng dùng tiền lương làm thêm và học bổng để trang trải sinh hoạt phí và ăn ở, cuối cùng vào năm 21 tuổi đã thực hiện chuyến du lịch đầu tiên trong đời – thông qua chương trình trao đổi để đến Canada ở phía bắc địa cầu, sau đó lại tới đảo Greenland...

Nhưng bây giờ thì chắc chắn là cậu không tốt nghiệp nổi rồi, Mẫn Sơ thầm nghĩ.

Trong những ngày mắc kẹt ở thị trấn nhỏ, ban đầu cậu dùng lịch treo tường để tính thời gian. Sau đó cư dân trong thị trấn vì thời tiết ngày một lạnh giá mà lần lượt rời đi, các cửa hàng trong trấn cũng đóng cửa, Mẫn Sơ bắt đầu gạch vạch lên tường để đếm ngày. Cuối cùng cả một bức tường chi chít vạch rồi mà cậu vẫn còn kẹt trên đảo.