Cú giậm chân nhảy dựng lên vừa rồi của cậu chẳng để lại dù chỉ một vết xước trên mặt băng.
Mẫn Sơ lập tức nghẹn lời. Cậu đoán rằng với cái vóc người nhỏ con này của mình, màn giậm chân tức tối ban nãy trông chẳng khác nào con châu chấu nhỏ nhảy loi choi trên đồng băng, sức phá hoại còn chẳng bằng một cú vẫy đuôi của hải cẩu.
Nghĩ đến đây, Mẫn Sơ bỗng dưng xì hơi. Cậu hơi đứng không vững, bèn ngồi phịch xuống đất nghỉ một lát.
Ngay bên cạnh cậu tình cờ có một chú hải cẩu, là một bé hải cẩu mới sinh, bộ lông tơ vẫn còn trắng muốt. Khi Mẫn Sơ ngồi xuống cạnh nó, bé hải cẩu khụt khịt mấy tiếng, không hề né tránh, thậm chí còn nhúc nhích người về phía con người hai cái.
“Ửm?” Mẫn Sơ quay đầu lại, thuận tay vuốt ve bé hải cẩu mấy cái, giọng nói tự nhiên trở nên dịu dàng: “Bé cưng, sao em lại tới đây?”
Bé hải cẩu cũng không trốn, đôi mắt như hai quả nho đen nhìn cậu chằm chằm, cái mũi nhỏ khịt khịt.
Mẫn Sơ lập tức bị sự đáng yêu này đánh gục, dứt khoát ôm gọn bé hải cẩu vào lòng, đặt lên ngực mà ôm ấp.
Những năm ở trên đảo này, cậu thỉnh thoảng lại ra cảng một chuyến, thành ra cũng quen mặt với đám hải cẩu ở đây. Theo lý mà nói, hải cẩu là con mồi của người Inuit trên đảo, đáng lẽ phải rất cảnh giác với con người. Nhưng chẳng biết có phải vì mấy năm gần đây người trên đảo ngày càng ít đi, hay vì Mẫn Sơ quá gầy yếu trông hoàn toàn vô hại, mà đám hải cẩu này trước nay toàn làm lơ cậu.
Trong lúc Mẫn Sơ đang thân mật với bé hải cẩu, đám hải cẩu trưởng thành vẫn ung dung ăn uống nô đùa, dường như ngầm đồng ý cho cậu ở cùng với lũ con non của chúng.
“Bé cưng ơi, sao mà em đáng yêu thế chứ?”
Mẫn Sơ cọ mũi mình vào mũi bé hải cẩu. Lớp mỡ dưới da dày giúp hải cẩu giữ ấm cơ thể giữa trời giá rét, ôm vào lòng cứ như một cái túi sưởi tròn vo ấm áp.
Mẫn Sơ dứt khoát nằm thẳng ra cánh đồng băng, nhìn lên bầu trời trong xanh như ngọc trên đầu, chậm rãi thở ra một hơi.
Thật ra, cậu cũng chẳng biết mình đã ở Greenland được "mấy năm" rồi nữa.
Ban đầu, cậu chỉ đến hòn đảo này với tư cách một du khách tham quan, kết quả vì lỡ chuyến tàu mà bị kẹt lại trên đảo. Sau đó không hiểu vì sao cảng biển lại bị phong tỏa, Mẫn Sơ đợi ở thủ đô Nuuk suốt tám tháng trời, thứ nhận được chỉ là tin tức kỳ đóng băng hết lần này đến lần khác bị kéo dài.