Mẫn Sơ khẽ thở dốc, trước mắt cậu là lớp băng trắng xóa kéo dài đến gần bờ biển, chỉ cách mép nước vài mét mới để lộ ra những mỏm đá đen. Hàng chục chú hải cẩu béo tốt nằm nghiêng mình trên đá, lười biếng tận hưởng ánh nắng hiếm hoi trên đảo, khung cảnh đẹp như tranh vẽ cổ tích.
Tận cùng thế giới, vùng địa cực Greenland.
80% diện tích lãnh thổ của quốc đảo lớn nhất thế giới này bị băng tuyết bao phủ, phần lớn diện tích nằm trong Vòng Cực Bắc, điều kiện sinh tồn vô cùng khắc nghiệt. Tuy nhiên, cảnh quan thiên nhiên độc đáo và tinh khiết nơi đây lại thu hút du khách từ khắp nơi trên thế giới, đến vùng đất băng giá này như thể hành hương.
Thế nhưng cảnh đẹp mấy mà ngắm nhìn liên tục mấy nghìn ngày đêm thì cũng phát ngán.
Mẫn Sơ nhìn ra vịnh biển, chậm rãi hít một hơi, rồi ngẩng đầu hét lớn:
“TÔI CÒN PHẢI Ở CÁI NƠI CHẾT TIỆT NÀY BAO LÂU NỮA HẢAAAAAA—”
Cậu sắp phát điên lên rồi!!
Ngày nào mở mắt ra cũng là tuyết! Là băng! Mùa hè âm mười mấy độ, mùa đông âm mấy chục độ! Cái chỗ khỉ ho cò gáy này là nơi cho người ở sao??!
So với cậu, e rằng mấy phạm nhân thời xưa bị đày tới Ninh Cổ Tháp còn được coi là ngày ngày sống trong cảnh ấm áp như mùa xuân!
“Tôi chịu hết nổi rồi!” Mẫn Sơ hét lên để xả giận, thấy vẫn chưa hả, cậu còn tức tối giậm chân bình bịch xuống nền băng mấy cái: “Sao cảng còn chưa mở?! Còn muốn nhốt tôi ở đây tới bao giờ hả?!!”
Trên cánh đồng băng mênh mông, tiếng hét của Mẫn Sơ vang vọng rất xa.
Đám hải cẩu trên bờ nghe thấy, mấy con béo ú bị làm phiền liền rống lên vài tiếng gầm gừ. Bị cảnh cáo, Mẫn Sơ rụt cổ lại, xoa xoa tay rối rít xin lỗi lũ hải cẩu:
“Làm phiền giấc ngủ trưa của các bạn rồi, ngại quá, ngại quá đi mất...”
Đám hải cẩu dường như nghe hiểu, cái đầu vừa ngoảnh lại nhìn cậu liền được hạ "bụp" xuống mặt đá, cái đuôi to khỏe đập đập xuống đất mấy cái rồi lại tiếp tục nằm ườn ra đó.
Mẫn Sơ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xuống, đưa tay xoa xoa l*иg ngực hơi tức. Mấy tiếng hét vừa rồi làm cậu mệt lử. Cậu vốn bị thiếu máu bẩm sinh, vừa rồi lại phải lặn lội ba cây số đường tuyết, đầu óc vốn đã choáng váng, mấy tiếng hét ban nãy suýt nữa thì khiến cậu gục ngã tại chỗ.
Đau lòng hơn nữa là, đúng lúc Mẫn Sơ đang chống tay lên gối, mặt mũi tối sầm, cậu lại để ý thấy mặt băng xanh biếc hoàn toàn nguyên vẹn dưới chân mình.