Kẹt Ở Greenland Sống Luôn Tới Tận Thế

Chương 1

Không khí ở vùng địa cực chẳng có mùi gì cả.

Phải đến Greenland rồi Mẫn Sơ mới biết điều này.

Không khí âm hai mươi mấy độ đủ khiến phân tử mùi khuếch tán chậm đến gần như ngừng hẳn. Không khí trong sạch đến tinh khiết, chỉ còn vương lại hơi lạnh băng giá.

Mẫn Sơ khịt khịt mũi, một luồng khí lạnh buốt tràn vào khoang mũi.

Nửa giây sau cậu mới cảm nhận được làn da nhăn lại trên sống mũi, xúc giác tê dại, như thể que kem đông cứng dưới đáy tủ lạnh, liếʍ thế nào cũng không tan ra được.

Mẫn Sơ lại nhăn mũi lần nữa, cố gắng để ngũ quan không quá đơ cứng, rồi lại cắm chân vào trong tuyết.

Hôm nay trời nắng đẹp, quang đãng không một gợn mây, ánh nắng rải trên cánh đồng băng, nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu trắng xóa mênh mông.

Nền tuyết trắng tinh, vách băng xanh nhạt, Mẫn Sơ bước thấp bước cao vòng qua một ngọn núi băng nhỏ, vừa ngẩng lên đã bị màu tuyết trắng trải dài bất tận làm cho lóa mắt.

Mẫn Sơ bất giác muốn rút chiếc kính râm ra, dù nó đã gãy một bên gọng, mắt kính bên phải cũng vỡ nát, nhưng ít ra còn đỡ được chút ánh sáng, không đến nỗi bị chói mù.

Kết quả cậu chỉ sờ thấy ống quần đông cứng như đá của mình.

Mẫn Sơ: "... Đệt."

Vậy mà lại quên mang theo. Mẫn Sơ “chậc” một tiếng, ngẩng lên, nheo mắt lại. Thôi kệ, mù thì mù, dù sao ở nhà cậu vẫn còn chó dẫn đường – năm con chó kéo xe tuyết ngày nào cũng tru tréo ầm ĩ.

Chẳng hơi đâu bận tâm năm con chó ngốc ở nhà có dẫn đường được thật hay không, Mẫn Sơ lại nhấc chân lên, lún sâu vào nền tuyết.

Hôm nay, cậu phải đi bộ đến bến cảng cách thị trấn ba cây số.

Gọi là bến cảng, chứ thực ra đó chỉ là một vũng biển nhỏ, mặt nước quanh năm trôi đầy băng vụn, chỉ đủ chỗ cho thuyền đánh cá và tàu khách loại nhỏ cập bến. Nếu muốn đi từ thị trấn tới các thành phố khác trên đảo, đều phải đi đường thủy từ cảng này.

Mấy tháng trước, gia đình Nanook hàng xóm của cậu đã khởi hành từ đây, đến một thành phố cách đó mấy chục hải lý. Trước khi đi, nhà Nanook đã giao phó việc trông nhà và cả năm con chó kéo xe tuyết cho cậu, rồi từ đó đi biệt không về.

Cứ vài ngày, Mẫn Sơ lại ra cảng xem thử gia đình Nanook đã về chưa, nhưng lần nào cũng chỉ thấy công cốc.

Hôm nay cũng vậy.

Mẫn Sơ vịn vào tảng băng, nhìn ra vịnh biển xanh ngắt.

Hôm nay trời lặng gió, mặt biển yên ả, những tảng băng trôi màu xanh bạc hà lững lờ trên mặt nước, không thấy bóng dáng chiếc thuyền đánh cá màu đỏ của nhà Nanook đâu cả.