Về sau Mẫn Sơ cũng lười đếm nữa, đỡ làm bẩn nhà cửa của cậu.
Thế nên cậu cũng chẳng biết đây là năm thứ mấy mình ở trên đảo rồi. Chỉ lờ mờ biết chắc chắn đã hơn năm năm.
Cậu sẽ không phải đã ba mươi tuổi rồi đấy chứ?
Mẫn Sơ đột nhiên nghĩ tới, lập tức rùng mình một cái như bị sét đánh.
Bé hải cẩu dường như cảm nhận được sự sợ hãi của cậu, dụi dụi vào ngực cậu, rên ư ử mấy tiếng.
Mẫn Sơ vỗ về vuốt ve bé con mấy cái. Vừa nghĩ đến việc mình có khả năng đã ba mươi tuổi mà còn chưa có nổi tấm bằng đại học, cậu lại thấy hơi nản lòng... nhưng chuyện này cũng chẳng trách cậu được, cậu đâu có ngờ mình sống được lâu thế này, nhưng vấn đề là mãi mà chưa chết được!
Mẫn Sơ lắc đầu, thở dài: “Đúng là thân bất do kỷ mà!”
Lời này mà để dì Trương, người từng chăm sóc Mẫn Sơ ở trại trẻ, nghe thấy, chắc chắn dì ấy sẽ nhảy dựng lên đánh vào lưng cậu một cái: “Người ta ai cũng nghĩ cách để sống, chỉ có con là suốt ngày nghĩ đến chết! Con có chí khí lên một chút đi chứ!”
Những lúc đó, Mẫn Sơ sẽ cười hì hì đáp: “Nghĩ nhiều thì sẽ không thấy đáng sợ nữa mà dì.”
Nghe vậy, dì Trương sẽ ôm lấy cậu, rồi lại xoa đầu cậu.
Hình ảnh gương mặt bình dị mà hiền từ của người phụ nữ hiện lên trước mắt Mẫn Sơ, lòng cậu thấy cay cay, cũng không biết dì Trương giờ thế nào rồi, có lo lắng cho cậu không.
Cậu ôm bé hải cẩu nằm trên cánh đồng băng một lúc, hồi lại chút sức, lại ăn thêm mấy miếng khô cá đông lạnh, cảm thấy thể lực đã phục hồi đôi chút mới đứng dậy chuẩn bị đi về.
Sau khi vào thu, thời gian ban ngày trên đảo ngày càng ngắn lại, cậu phải về đến nhà trước khi trời tối hẳn.
Nằm ở tận cùng địa cầu, đảo Greenland phần lớn thời gian trong năm đều chìm trong ban ngày địa cực hoặc ban đêm địa cực. Từ tháng năm đến tháng tám là ban ngày địa cực, mặt trời không bao giờ lặn; kế đó từ tháng chín đến tháng ba năm sau, mặt trời về cơ bản sẽ không xuất hiện.
Nếu cứ theo nếp sinh hoạt mặt trời mọc thì thức, mặt trời lặn thì nghỉ, vậy thì người dân đảo Greenland hoặc là không ngủ, hoặc là ngủ một mạch cả ngày trời.
Đến đồng hồ báo thức cũng khỏi cần, cũng tốt.
Mẫn Sơ đi được nửa đường thì gió lớn bắt đầu nổi lên trên cánh đồng băng. Cậu buộc phải lôi chiếc mũ lông làm từ da gấu Bắc Cực ra đội lên, lại dùng khăn choàng che kín miệng mũi, cả người chỉ để lộ ra đôi mắt.