Vật Thế Thân Của Búp Bê Người Lớn

Chương 5: Chiếc vòng cổ trói buộc

Bạc Không Vũ chưa từng gặp ai mà làm loạn như vậy, kinh nghiệm ‘chiến đấu’ còn ít. Cho nên trực tiếp lấy ra công tắc.

“Thật muốn náo loạn sao?”

Dứt lời liền nhấn xuống nút màu đỏ trên công tắc màu đen.

Lệ Uyển Trinh còn đang làm loạn tuy nhiên lúc này trong người cô giống như đang bị một lực điều khiển. Đứng sững lại, rồi dần dần xụi lơ xuống đất.

“Tại sao?”

Cô yếu ớt cất tiếng hỏi.

Tại sao cô lại thành ra thế này chứ?

Bạc Không Vũ nhìn gương mặt hoảng hốt của cô, một tia bất thường chạy qua trong con ngươi màu hổ phách. Anh cúi người, nâng cằm cô. Để hai người cùng giao lưu ánh mắt.

Lệ Uyển Trinh muốn tránh đi cánh tay của anh, nhưng giờ đến sức phản kháng cô cũng không có.

Bạc Không Vũ tầm mắt dừng trên cánh cổ yêu kiều của cô, nơi đó đã đặt một chiếc vòng cổ màu đen bí ẩn. Hẳn là cô bị chiếc vòng đó điều khiển.

Anh hắng giọng, hoàn toàn không có ý định giúp cô giải đáp thắc mắc về nguyên nhân khiến cô mất sức.

“Cô hẳn không phải là sản phẩm ra đời từ nhà máy Tân Mỹ kia?”

Lệ Uyển Trinh mờ mịt gật đầu.

“Đương nhiên rồi. Tôi là con người.”

“Con người? Vậy tại sao lại bị công tắc này điều khiển?”

Bạc Không Vũ cố ý nâng chiếc công tắc đó ra trước mặt trêu cô.

Lệ Uyển Trinh lắc đầu.

“Tôi không biết. Tôi thực sự không biết tại vì sao lại như vậy. Ngày hôm đó… rõ ràng con búp bê bị lỗi đó hãm hại tôi…”

“Hửm?”

Bạc Không Vũ dường như có hứng thú với câu chuyện của cô. Nhẹ nhàng ra lệnh:

“Nói đi.”

Lệ Uyển Trinh nhìn vào mắt anh.

“Tôi… tôi chỉ là một phóng viên nhỏ nhoi, vì chút tiền mọn mà đến nhà máy Tân Mỹ điều tra thuê thôi. Ai nghĩ tới, phút chót lại bị một con búp bê bị lỗi hãm hại, biến tôi làm vật thế thân cho cô ta cơ chứ? Anh… anh có thể thả tôi đi không?”

Bạc Không Vũ biết rằng trong câu nói của cô còn có nhiều điểm giấu diếm. Tuy nhiên anh không hỏi sâu thêm. Ngoài mặt tỏ ra thấu hiểu nhưng câu trả lời lại giống như gáo nước lạnh dội vào lòng Lệ Uyển Trinh.

“Không thể!”

“Anh…”

Lệ Uyển Trinh nghĩ tới chính anh ta đặt mua món đồ này, môi anh đào nâng lên một nụ cười trào phúng.

“Phải rồi, anh là người mua món đồ chơi này về… Tôi còn hy vọng gì ở anh đây?”

Nhìn sự thất vọng trong ánh mắt cô, Bạc Không Vũ híp mắt. Bàn tay to lớn nâng lên, giây sau liền nắm vào chiếc vòng cổ màu đen.

“Dù cô là ai, tại sao lại ở đây thì rất đáng tiếc phải nói với cô chuyện này. Cô đã không còn được coi là con người nữa rồi.”

Lệ Uyển Trinh ánh mắt tràn ngập tia khó hiểu cùng nghi hoặc, nghe anh nói tiếp:

“Bởi vì, chiếc vòng này.”

Dứt lời, Bạc Không Vũ buông tay khỏi chiếc vòng trên cổ cô. Còn dùng hai ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ nựng nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn.

Lệ Uyển Trinh chẳng còn tâm trạng chú ý đến hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh ta. Dường như lúc này cô mới để ý đến chiếc vòng lạ hoắc bỗng nhiên xuất hiện trên cổ mình. Nhịn không được mà cất tiếng, giọng nói chứa đựng sự hoang mang rõ rệt:

“Chuyện gì thế này?”

Bạc Không Vũ tiếp tục bồi thêm một thông tin xấu vào vẻ mặt sửng sốt của cô.

“Còn không hiểu sao? Chỉ cần có cái điều khiển này, thì tôi có thể khiến cô làm bất kể thứ gì tôi muốn!”

Anh nghiêng người, cúi sát mặt cô. Tàn nhẫn nhắc lại.

“Tất! Cả! Mọi! Thứ!”

Theo bản năng nghe được thông tin bất lợi, Lệ Uyển Trinh với tay muốn cướp chiếc điều khiển kia. Nhưng Bạc Không Vũ đã nhanh hơn một bước, tránh đi bàn tay của cô, đem chiếc điều khiển nâng lên cao.

“Vô ích thôi, cho dù cô cướp lại được nó. Tôi có thể liên hệ với nhà máy Tân Mỹ, sản xuất ra một hay là vô số những chiếc điều khiển khác. Còn có thể phát tặng cho những người khác, để họ tùy ý chơi đùa.”

Suy nghĩ cướp lại chiếc điều khiển giống như bị sóng đánh tan tành. Cả người chết lặng, cô bàng hoàng nhìn chằm chằm vào chiếc điều khiển rồi lại cúi xuống nhìn lên chiếc vòng trên cổ mình. Nơi đó giống như còn có chấm đỏ tín hiệu đang hoạt động.