Trước mắt, xuất hiện một người đàn ông. Trên người anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra cơ thể với làn da trắng cùng các múi bụng quyến rũ. Mái tóc ướt, từng giọt từng giọt theo dáng người cao lớn với đường cong hoàn mỹ của anh ta mà chảy xuống.
Lệ Uyển Trinh theo phản xạ nuốt nước bọt. Cô chính là cho rằng mình bị khó thở nên mới nuốt nước bọt chứ không vì nguyên nhân khác. Nghĩ bụng người đàn ông kia cũng đẹp đấy nhưng chắc chắn là người xấu. Cô mà tỉnh dậy muộn một chút rất có thể đêm nay sẽ trở thành món mồi ngon cho anh ta.
Nghĩ đến an nguy của bản thân, Lệ Uyển Trinh nắm chặt bình hoa cổ trong tay.
Dường như Bạc Không Vũ phát hiện ra điều khác thường, anh đang chuẩn bị xoay người lại kiểm tra thì bất chợt một bóng đen từ đâu lao tới. Bạc Không Vũ theo phản xạ có điều kiện, nghiêng người tránh đi.
Cánh tay đàn ông săn chắc chỉ dùng chút sức lực nhẹ đập vào cổ tay trắng nõn đã dễ dàng khiến đối phương bị đau mà làm tuột bình hoa cổ trong tay. Chiếc bình cổ cứ vậy rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.
Lệ Uyển Trinh nén cơn đau, xoay người thực hiện thế võ mèo cào của mình. Tuy nhiên cô làm sao có thể đấu lại một người đàn ông lành nghề như Bạc Không Vũ. Chỉ trong nháy máy, Lệ Uyển Trinh đã bị Bạc Không Vũ chế ngự trong vòng tay.
“A… buông ra… buông tôi ra.”
Lệ Uyển Trinh nhìn tư thế mờ ám của hai người cô cảm thấy sự nguy hiểm rình rập ngay đâu đây bên cạnh cô.
“Búp bê biết phản kháng?”
Bạc Không Vũ nhất thời ngớ ra.
Lệ Uyển Trinh bị gọi là búp bê thì tức giận hét lớn:
“Búp bê cái đầu anh đấy. Mau buông tôi ra đồ khốn…”
Tầm mắt Bạc Không Vũ híp lại, dường như đã nhận ra điểm bất thường bên dưới cơ thể của người con gái. Giây sau, môi lạnh nhếch lên, ý đồ xấu xa hiện lên trong ánh mắt.
“Tôi còn chưa khởi động, búp bê đã nhịn không được muốn đến cướp sắc rồi sao?”
Anh hơi cúi người, làn môi sượt qua tai ngọc ngà, cố ý trêu chọc.
Lệ Uyển Trinh ngứa ngáy rụt người lại, hai má ửng đỏ vì xấu hổ. Tranh thủ lúc người đàn ông không để ý, cô liền nâng khủy tay thúc vào bụng anh ta.
“Hự” Bạc Không Vũ bị đau mà gập người. Thuận đà để Lệ Uyển Trinh thoát khỏi vòng tay của anh.
Lệ Uyển Trinh chạy về hướng chiếc bàn, nhìn thấy cây gậy đánh golf lập tức cầm nó lên để phòng vệ.
Bạc Không Vũ đứng thẳng người. Nhìn chăm chú vào “búp bê”. Gương mặt đẹp trai mang theo ý vị trêu chọc khiến cho Lệ Uyển Trinh dù trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc vẫn bị xấu hổ đỏ mặt.
“Anh, anh cười cái gì?”
Cô chỉ chiếc gậy đánh golf về phía anh.
Bạc Không Vũ bước lên hai bước.
“Đoán xem, tôi cười cái gì?”
Lệ Uyển Trinh theo bước chân của anh ta mà lùi lại.
“Đứng yên, không được qua đây… A… Tôi nói anh không được qua đây, nếu anh còn bước tới, đừng trách tôi… tôi…”
Bạc Không Vũ nheo mày.
“Cô thế nào?”
“Tôi… Tôi… Tôi đánh chết anh…”
Dứt lời, Lệ Uyển Trinh chỉ đành làm liều nâng gậy đánh golf đánh về phía trước. Chỉ là cô nhắm mắt nhắm mũi lại đánh trượt ra ngoài. Kết quả người thì đánh không được còn báo hại chính mình vì bị hụt cho nên mất thăng bằng lao về phía trước.
“A…”
Giây phút tưởng chừng sẽ ngã dúi mặt xuống đất, người đàn ông mặt dê kia còn có nhân tính nâng tay đỡ cô. Không quên kéo cô vào lòng. Sau khi ổn định, đối phương tỏ thiện ý nhắc nhở một câu:
“Xem ra, búp bê này bị lỗi. Đến đứng cũng không vững thì đừng có làm loạn.”
“Anh nói ai là búp bê bị lỗi hả?”
Lệ Uyển Trinh cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được cánh tay săn chắc của đàn ông.
“Ở đây có tôi và cô, chẳng lẽ tôi tự nói chính mình?”
“Hừ. Tôi không phải búp bê. Buông tôi ra…”
Thấy cô ngọ nguậy liên tục, Bạc Không Vũ theo bản năng nâng bàn tay to lớn vỗ đét vào mông cô.
“Yên nào.”
“Á!!!”
Lệ Uyển Trinh trợn tròn hai mắt khi bị sàm sỡ. Cô nâng tay dùng sức liên tục đánh vào người Bạc Không Vũ.
“Đồ biếи ŧɦái, đồ dê xồm, anh dám đánh tôi…”