Vật Thế Thân Của Búp Bê Người Lớn

Chương 6: Sẽ giúp cô sao?

Trong nháy mắt ký ức bị cha dượng hành hạ đánh đập chợt ùa về. Cô khó khăn lắm mới thoát được tầm kiểm soát của ông ta, bây giờ lại bị rơi vào tay của một tên đàn ông xấu xa khác. Cuộc đời cô tại sao lại khổ như vậy cơ chứ?

Lệ Uyển Trinh giống như rơi vào hố địa ngục tuyệt vọng.

“Tại sao chứ?”

Cô giống như phát điên, nắm chặt lấy chiếc vòng dùng sức kéo nó ra. Mặc cho như vậy sẽ để lại vết thương đau đớn cô cũng không thể chấp nhận được tương lai của mình lại một lần nữa bị đe dọa. Cô còn phải nuôi nấng em gái, còn có một cuộc sống tốt đẹp phía trước…

Bạc Không Vũ nãy giờ vẫn luôn quan sát sắc mặt biến chuyển từ bàng hoàng sợ sệt sang không can tâm rồi lại đến giận dữ của cô. Gương mặt cô gái trông vô cùng sống động.

Thấy cô cố gắng làm tổn thương chính mình, anh tốt bụng nhắc nhở:

“Chiếc vòng đó có gắn con chip cảm ứng, càng tác động mạnh vào nó nó sẽ tự động tiết ra một loại chất độc. Nếu cô thực sự muốn sống thì đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.”

Lệ Uyển Trinh lập tức dừng lại hành động của mình. Cô không thể tự đưa mình vào chỗ chết được. Cô phải sống. Nghĩ thông suốt, cô loạng choạng đứng dậy.

Bạc Không Vũ nhìn cô gái đi về hướng cửa phòng khách sạn. Tò mò hỏi:

“Búp bê giả, đi đâu thế?”

Lệ Uyển Trinh quay phắt lại.

“Anh quan tâm làm gì? Tôi còn muốn trước khi tôi chết chắc chắn phải kéo đám người vô nhân đạo kia chết chung.”

Bạc Không Vũ tỏ ra hứng thú. Chẳng qua, trước khi Lệ Uyển Trinh mở cửa anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo giật lại.

“Anh làm gì vậy hả?”

Lệ Uyển Trinh nghiêng đầu hỏi anh. Trong ánh mắt là tia cảnh giác rõ rệt.

Bạc Không Vũ từ tốn nói:

“Cô nghĩ một mình cô có thể làm gì bọn họ? Đi đến đấy khác gì tự nộp mạng.”

Lệ Uyển Trinh vùng vẫy thoát khỏi cánh tay anh:

“Mặc kệ tôi, tôi ở đây cũng có khác gì đang tự đợi ngày chết đâu?”

Anh lắc đầu tỏ ra không hài lòng, nói:

“Mặc dù hiện tại tôi chưa nghĩ ra làm cách nào để tháo chiếc vòng trên cổ cô, nhưng tôi có quen biết một vài chuyên gia, họ có thể giúp cô gỡ nó xuống.”

Dễ dàng vậy sao?

Khi Lệ Uyển Trinh cho rằng không ai cho không ai cái gì một cách dễ dàng như thế, thì y như rằng, người đàn ông đó tiếp tục cất tiếng.

“Đương nhiên, có chuyện này cũng cần cô hợp tác với tôi.”

Lệ Uyển Trinh thế nào cũng cảm thấy đây là một cái bẫy. Người đàn ông trước mặt giống như con báo hung tàn, khi đã nhắm được con mồi anh ta sẵn sàng tạo ra một cái bẫy hoàn hảo ép cô vào.

Điều đau khổ nhất, chính là cô không có quyền từ chối chính mình nhảy vào cái bẫy đó. Một phần tại vì anh ta đang nắm giữ điều khiển chiếc vòng. Một phần khác, trông anh ta chính là kiểu đàn ông đầy mưu mô, thâm độc. Chỉ e một khi đã bị ngắm trúng thì hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.

Mà cô lại đặc biệt sợ hãi với kiểu người đàn ông như vậy.

Lúc này cô muốn chạy trốn. Cô muốn biến mất khỏi tầm mắt của anh ta. Nhưng hoàn toàn bất lực.

Bạc Không Vũ vẫn luôn nghiền ngẫm cảm xúc trong ánh mắt cô. Cánh môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch lên một nụ cười. Xem như cho cô cơ hội tự đấu tranh với suy nghĩ của chính mình. Anh xoay người, đi đến tủ quần áo. Sau khi thay đồ xong xuôi, còn ung dung tiến tới bàn sopha pha trà.

“Búp bê giả thì chắc vẫn thưởng trà được?”

Lệ Uyển Trinh đặc biệt khó chịu khi anh ta cứ mở miệng là gọi cô là búp bê.

“Tôi tên Lệ Uyển Trinh, anh đừng có gọi tôi là búp bê này búp bê nọ nữa. Tôi là con người.”

Bạc Không Vũ ý cười hiện ra trên khóe môi.

“Được. Cô Lệ, mời.”

Lệ Uyển Trinh bị ánh mắt của anh ta bức ép. Miễn cưỡng nâng ly trà nhấp lên môi. Chẳng qua, trà nóng quá khiến cô bị bỏng mà vội buông tách trà lại lên bàn. Đôi môi anh đào mím mím lại để cố giấu đi sự thất lễ.

Thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm mình, cô đành hắng giọng cất tiếng:

“Trước tiên, anh vẫn nên giới thiệu bản thân mình trước đi chứ! Như vậy tôi cũng tiện mà xưng hô.”