Xuyên Thành Độc Y Miêu Cương Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 15

Kỳ Nhạn không đáp lại cậu, cơn đau dữ dội đã rút cạn sức lực toàn thân y, ngay cả sức để nói cũng không còn.

"Tốt nhất ngươi nên biết rõ tình cảnh hiện tại của mình." Cậu khẽ sờ lưỡi dao xương trong tay áo, lập tức bị lưỡi dao sắc bén rạch đứt đầu ngón tay, liền dùng ngón tay bị thương khuấy động mặt nước, rồi giữ lấy mặt Kỳ Nhạn, ép y nhìn mình.

"Chữa thương cho ngươi là do ta tâm trạng tốt, nếu ta tâm trạng không tốt, sẽ để đám bảo bối nhỏ của ta ăn sạch nội tạng của ngươi, giữ lại lớp da này làm nhân khôi, ngày ngày xâm phạm… ý ngươi thế nào?"

Cậu cười dùng đốt ngón tay lướt qua sống mũi đối phương, vuốt ve gò má y như âu yếm, giọt nước thuận theo cằm Kỳ Nhạn từ từ chảy xuống, nhỏ vào mặt nước, tạo thành một vòng sóng gợn.

Nói xong, liền xoay người rời đi.

Kỳ Nhạn chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh sâu sắc, lạnh hơn gấp trăm lần so với lúc bị cổ trùng cắn vừa rồi.

Tên điên...

Y yếu ớt gục bên thành thùng thở hổn hển, hồi lâu mới hồi phục được chút sức lực, nước đã lạnh rồi. Y từ từ lau khô người bước ra khỏi thùng tắm, ngồi trên xe lăn thay quần áo.

Cơn đau do cổ trùng gây ra mang đến sự mệt mỏi khó tả cho cơ thể, lại nghỉ ngơi một lúc lâu mới hồi phục lại. Kỳ Nhạn thở ra một hơi, xoay xe lăn chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, y sững sờ một chút.

Tay... không đau nữa?

Y ra tù đến nay đã được một thời gian, vết thương ngoài da trên người đều đã gần lành, nhưng móng tay bị nhổ đi vẫn mãi không mọc lại được. Xe lăn nặng nề, sức lực trên tay y lại kém xa trước kia, xoay chuyển rất tốn sức, vết thương đầu ngón tay vì thế rách ra chảy máu, lặp đi lặp lại, mãi không lành.

Mà bây giờ...

Vảy máu trên ngón tay vì ngâm nước mà bong ra, để lộ móng tay mới mọc trong mờ, tuy vẫn còn hơi lởm chởm, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.

Chuyện gì thế này.

Rõ ràng tối qua còn không phải thế này.

Chỉ trong một đêm lại hồi phục nhiều như vậy, là do tên người Miêu đó làm?

Ra tay lúc nào? Y lại hoàn toàn không hay biết.

Tên người Miêu này nói muốn chữa thương cho y vậy mà không phải lừa y, nhưng ác ý lúc thả cổ trùng hành hạ y vừa rồi lại không giống giả. Kỳ Nhạn đoán không ra ý đồ của cậu, mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi phòng.

Vừa ra ngoài đã ngửi thấy một mùi hương thơm nức mũi, trên bàn ăn đã bày sẵn cơm canh, cậu vẫy tay với y, ra hiệu y qua đó.

Người hầu đặt món chè ngọt cuối cùng lên bàn: "Tướng quân, phu nhân, mời dùng bữa."

Cậu cầm thìa khuấy khuấy trong bát chè đang bốc hơi nóng, cười tủm tỉm nói: "Mới làm à? Sao không lấy ít cơm thừa canh cặn, đến làm khó Tướng quân nhà ngươi?"

Người hầu nghe vậy giật mình, sợ đến mức quỳ thẳng xuống đất: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!"

"Đùa chút thôi mà, căng thẳng thế làm gì, đứng dậy đi."

"Tạ ơn phu nhân."

Con rắn trắng từ trong ống tay áo cậu bò ra, lè lưỡi trườn đi trên bàn.

Người hầu đứng dậy, nhưng vẫn chưa đi, siết chặt khay thức ăn đã trống không, muốn nói lại thôi.

Cậu nhận ra sự do dự của hắn: "Còn chuyện gì nữa?"

Đối phương lúc này mới lấy hết can đảm, dè dặt nói: "Buổi trưa Chúc công công có đến nhà bếp một chuyến, quả thực có dặn tiểu nhân... bỏ thêm chút gia vị vào thức ăn... nhưng Chúc công công vừa đi, tiểu nhân đã bảo họ đổ hết chỗ thức ăn đó đi, làm lại món mới, cho nên bữa cơm này hơi muộn một chút, mong Tướng quân, phu nhân đừng trách."

Cậu hứng thú nhìn hắn.

Đây là đến quy thuận chọn phe đây mà.

Trước bữa trưa cậu gϊếŧ một tên hạ nhân để thị uy, lại công khai làm Chúc công công mất mặt, lập trường đã rõ ràng, đám người hạ nhân này tự nhiên phải nghĩ xem sau này nên theo phe nào.

Đám người này là do Chúc công công thuê đến, nhưng rõ ràng, đang ở phủ Tướng quân, so với một vị Công Công roi dài không tới, thì không đắc tội với Tướng quân vẫn giữ được cái đầu hơn.