Xuyên Thành Độc Y Miêu Cương Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 14

"Ngươi cứ chờ xem."

Kỳ Nhạn không nói gì thêm.

Y không biết tên người Miêu này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin, nhưng... đối với y thì cũng không có hại.

Có thể đấu đổ Chúc công công đương nhiên là tốt nhất, chuyện Thánh Cổ, vị Công Công này thổi gió bên tai Bệ hạ không ít lần.

Đấu không đổ cũng chẳng mất mát gì, Bệ hạ một ngày chưa lấy được Thánh Cổ, thì một ngày sẽ không gϊếŧ y. Nếu có trách phạt xuống, cơn thịnh nộ này cũng sẽ do tên người Miêu kia gánh chịu. Bệ hạ xưa nay tính tình thất thường, nếu trong lúc tức giận gϊếŧ chết Miêu Sương, thì không còn gì tốt hơn.

Tệ nhất... là Miêu Sương và Chúc công công cấu kết với nhau diễn kịch cho y xem.

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cứ án binh bất động xem sao đã.

Đang suy nghĩ, cậu đột nhiên xông vào từ bên ngoài, ngón tay lạnh băng giữ chặt cổ tay y.

Cơ thể nhanh hơn ý thức, Kỳ Nhạn theo bản năng chống cự, lập tức phản công bắt lấy tay cậu, đáng tiếc vì gân tay bị thương nên sức lực không đủ, rất dễ dàng bị đối phương giằng ra.

Cậu lườm y một cái: "Xem vết thương cho ngươi, đừng cử động lung tung."

Kỳ Nhạn: "..."

Đầu ngón tay trắng nõn ấn lên cổ tay đầy sẹo của y, sờ một lúc, lại chuyển sang bên kia, vớt bàn tay còn lại của y ra khỏi nước.

Bắt mạch xong, cậu im lặng hồi lâu.

Tuy lúc điên loan đảo phượng đêm qua cậu đã kiểm tra qua rồi, nhưng lúc đó dù sao lúc chiến cũng kịch liệt, mạch tượng cũng linh hoạt hơn nhiều, bây giờ triều rút, sau khi bình tĩnh lại chỉ còn một vẻ chết chóc.

Nếu là người khác, e rằng cậu sẽ nói một câu không chữa được chờ chết đi, khuyên đối phương nên ăn cứ ăn nên uống cứ uống, đặt sẵn cỗ quan tài, chuẩn bị hậu sự sớm.

Nhưng biết làm sao được, ai bảo Ma Tôn đại nhân cậu lòng dạ lương thiện, dù là tuyên án tử hình cũng phải nói uyển chuyển một chút: "Vết thương này của ngươi, không có ba năm năm năm thì không chữa khỏi được."

Bàn tay đang vốc nước tắm của Kỳ Nhạn dừng lại.

"Có ba năm năm năm cũng không chữa khỏi được."

Kỳ Nhạn tiếp tục tắm.

"Kinh mạch đứt từng tấc, phủ tạng tổn thương, gân cốt lìa đoạn, bọn họ phế võ công ngươi xuống tay quá ác, đã tổn thương căn cơ, đời này đừng mong hồi phục."

Kỳ Nhạn vẫn không có phản ứng gì.

"Đương nhiên, tiền đề là chưa gặp ta." Cậu đổi giọng: “Vết thương này của ngươi, dù là thái y giỏi nhất trong cung cũng phải bó tay, nhưng ta thì khác."

Kỳ Nhạn cuối cùng cũng nhướng mi: "Ngươi một Đại Vu đầy tay cổ độc, còn biết chữa bệnh cứu người?"

"Y độc đồng nguyên, ta có thể dùng cổ gϊếŧ ngươi, thì cũng có thể dùng cổ cứu ngươi. Có điều phương pháp của ta không ôn hòa như y thuật thông thường đâu, chỉ sợ ngươi không dám nhận."

Kỳ Nhạn cười lạnh một tiếng: "Muốn hành hạ ta thì nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy. Bệ hạ sắp xếp thân phận Miêu y cho ngươi, chẳng phải là để tiện cho ngươi hạ độc ta sao? Ngươi có thủ đoạn gì cứ việc dùng ra, ta chịu được hình phạt của Trung Nguyên, cũng sẽ không sợ của Miêu Cương các ngươi."

Cậu: "Vậy sao."

Giây tiếp theo, Kỳ Nhạn chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng kêu réo sắc như kim nhọn, tầm nhìn tối sầm lại trong nháy mắt, cơn đau nhói buốt và sâu sắc ập đến từ khắp nơi trên cơ thể, thân thể và ý thức như bị người ta nghiền nát không thương tiếc.

Một con côn trùng nhỏ màu vàng không biết đã đậu trên tay y từ lúc nào, y muốn bóp chết con cổ trùng chết tiệt gây ra đau đớn này, nhưng cơ thể vì đau dữ dội mà không thể động đậy dù chỉ một li, chỉ có thể trơ mắt nhìn con côn trùng đó chui vào da, biến mất không dấu vết.

Cơn đau kéo dài hồi lâu mới giảm bớt, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, toàn thân lạnh lẽo thấu xương, gần như khiến y quên mất mình vẫn đang ngâm mình trong nước nóng.

"Cổ thuật Miêu Cương của ta so với hình phạt của người Trung Nguyên các ngươi, mùi vị thế nào?" Cậu khoanh tay đứng một bên, cười tủm tỉm thưởng thức sắc mặt trắng bệch của y: “Chỉ là một con côn trùng nhỏ thôi mà đã khiến ngươi đau đến thế này, chỉ bằng chút sức chịu đựng đó của ngươi, dù ta có chữa trị cho ngươi, ngươi cũng chỉ có con đường chết."