Xuyên Thành Độc Y Miêu Cương Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 13

Chúc công công xoay người, nụ cười không thể giữ được nữa, sa sầm mặt phất tay áo bỏ đi.

Đám hạ nhân bận rộn trong sân, khiêng thi thể đi, người dội nước, người quét đất, rất nhanh đã dọn sạch vết máu trước cửa.

Ánh mắt cậu lướt qua từng người bọn họ.

Mấy kẻ thấy gϊếŧ người đã sợ vỡ mật, cùng lắm cũng chỉ dám lén lút sau lưng nói xấu, còn công khai ngáng chân giở trò xấu với Kỳ Nhạn, nếu không có kẻ xúi giục, bọn họ không dám làm.

Xem ra là sáng nay cậu đã chọc Chúc Công Công không vui, đối phương nuốt không trôi cục tức này, nhưng lại không dám làm gì Đại Vu được hoàng đế "giao phó trọng trách" như cậu, liền lấy Kỳ Nhạn ra khai đao.

Tên thái giám chết tiệt nửa âm nửa dương này, thủ đoạn hành hạ người khác cũng thật âm hiểm độc ác.

Tên họ Kỳ võ công đã phế lại trọng thương chưa lành, nếu thật sự tắm nước lạnh trong tiết trời này, chắc chắn sẽ bệnh nặng một trận.

Cậu cười như không cười đứng ở cửa, đám hạ nhân dưới ánh mắt của cậu ra vào bận rộn, chỉ cảm thấy như gai đâm sau lưng.

Kỳ Nhạn ngồi trên xe lăn, vẻ mặt phức tạp.

Tên người Miêu này... rốt cuộc đang làm gì?

Đang bênh vực y sao?

Nước trong thùng tắm được đổ đầy lại, người hầu gánh nước bận đến mồ hôi đầy đầu, khúm núm nói: "Phu nhân, nước... đã xong rồi ạ."

"Biết rồi, lui đi."

Đối phương như được đại xá, gật đầu khom lưng lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Cậu đi đến trước mặt Kỳ Nhạn: "Còn không mau đi?"

Kỳ Nhạn xoay xe lăn đi vòng qua tấm bình phong, nhưng Miêu Sương lại không có ý định tránh đi, bàn tay đang cởϊ áσ của y bất giác chậm lại.

"Lề mề gì thế?" Cậu thúc giục sau lưng y: “Đến cả hình dạng dài ngắn của ngươi ta còn biết rồi, còn sợ ta nhìn ngươi sao?"

Kỳ Nhạn: "..."

"Hay là…" Cậu đột nhiên ghé sát tai y, cánh tay vòng qua vai y phủi phủi vết bẩn trên áo y, cười nói vào tai y: “Ngươi thực ra không muốn tắm, chỉ muốn giữ lại những thứ thuộc về ta này?"

Kỳ Nhạn chỉ cảm thấy lông tơ trên cổ dựng đứng cả lên, không nói rõ là kinh hãi hay ghê tởm, y gạt phắt tay cậu ra, nhanh chóng cởi bỏ lớp áσ ɭóŧ nhàu nhĩ trên người.

Cậu phá lên cười ha hả sau lưng y.

Cười một lúc, độ cong nơi khóe miệng lại nhạt dần.

Mảnh vải che thân cuối cùng được cởi ra, những vết sẹo trên người liền lộ hết cả, bộ dạng đó thực sự không thể coi là đẹp mắt, sẹo dọc sẹo ngang chồng chất lên nhau, gần như không tìm được một mảng da lành lặn, cơ thể vốn rắn chắc khỏe khoắn cũng vì ba tháng dài bị hành hạ phi nhân tính mà gầy gò đến biến dạng.

Phản ứng đầu tiên của bất cứ ai khi nhìn thấy y, e rằng đều là "Người này có thể sống sót đúng là một kỳ tích".

Kỳ Nhạn khó nhọc chuyển mình vào thùng tắm, không tránh khỏi làm bắn một ít nước ra ngoài. Bộ dạng thảm hại này của y, ngay cả cậu cũng có chút không nỡ nhìn, quay người nấp sau tấm bình phong.

Không khí yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nước.

Hồi lâu, giọng nói khàn đặc của Kỳ Nhạn mới xen lẫn trong tiếng nước vang lên: "Ngươi không nên chọc vào Chúc công công."

Cậu không ngờ y sẽ nói câu này: "Sao cơ?"

"Chúc công công hầu hạ Bệ hạ mười mấy năm, long khí kề cận, dù là yêm đảng cũng lòng dạ cao ngạo, hôm nay nhẫn nhịn nuốt giận trước mặt ngươi, quay đầu sẽ đến chỗ Bệ hạ cáo trạng ngươi."

"Vậy thì cứ để lão đi." Cậu cười thờ ơ: “Tướng quân nhà ngươi cũng chinh chiến vì Bệ hạ mười mấy năm, vào sinh ra tử trải mật nằm gai, bây giờ lại có kết cục gì?"

Kỳ Nhạn: "..."

Cậu: "Có những lúc, quá được sủng ái chưa chắc đã là chuyện tốt, thánh ân cao vời, nhưng nước đầy thì tràn."

Tiếng nước ngừng lại một chút: "Ngươi muốn nhân cơ hội này ly gián mối quan hệ của họ?"

"Người thông minh."

"Nhưng tại sao Bệ hạ lại tin ngươi, mà không phải vị Công Công đã hầu hạ ngài ấy mười mấy năm?"