Trên Vạn Ma Phong ngày qua ngày, tu luyện hay gϊếŧ người cũng đều nhàm chán như nhau, chỉ có cái tên Kỳ Nhạn mới có thể khiến cậu dấy lên chút hứng thú.
Cậu có chút hưng phấn liếʍ liếʍ khóe môi, nhớ lại Bạc Nhạn Tiên Tôn tiên phong đạo cốt, rồi lại nhìn vị Tướng quân Kỳ Nhạn bộ dạng nhếch nhác trước mặt, đột nhiên trở nên không vui lắm.
Cậu vẫn thích dáng vẻ không nhiễm bụi trần của y hơn, gương mặt vô cảm đâm trường kiếm vào tim cậu, đạo bào trắng như tuyết vẫn không dính một giọt máu.
Cậu xoay người rời đi.
Cậu gọi người hầu trong phủ tới: "Tướng quân muốn tắm gội thay đồ, đi đun ít nước nóng mang đến."
Người hầu vâng dạ rồi đi, rất nhanh đã gánh nước về, đổ vào thùng tắm.
Gánh đến chuyến thứ tư, cậu đột nhiên nhíu mày: "Đợi đã."
Người hầu dừng bước: "Sao vậy, phu nhân?"
Cậu nhìn nước không ngừng sóng sánh trong thùng, tiết trời cuối thu, nước mới đun này lại không thấy một tia hơi nóng nào.
Cậu đưa tay thăm dò vào trong nước, chạm vào thấy lạnh băng.
Cậu nheo mắt, trong lòng đã cực kỳ khó chịu: "Ta bảo ngươi đun nước nóng."
"Đúng là đun nước nóng mà, phu nhân." Người hầu kia giả bộ đưa tay sờ thử, cũng bị lạnh giật mình, đành cười hề hề: “Có lẽ do trời lạnh quá, nước nguội rồi. Tiểu nhân lập tức đi đổi thùng khác đến."
"Trời lạnh quá?" Cậu bật cười khẽ: “Ta lại rất muốn biết, rốt cuộc nhiệt độ phải thấp đến mức nào mới có thể khiến nước này trong thời gian ngắn như vậy lạnh như vừa múc từ dưới giếng lên?"
Cậu nghiêng đầu: "Hay là, ngươi thử xem?"
Lời vừa dứt, người hầu kia còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cổ lạnh đi.
Một lưỡi dao bằng xương ngắn mà sắc bén như thái rau bổ dưa cắt đứt cổ họng hắn, sau một khoảnh khắc tĩnh lặng, máu tươi phun ra.
Hắn theo phản xạ đưa tay lên ôm cổ, máu tươi tranh nhau nhuộm đỏ cả bàn tay, lúc này hắn mới cảm nhận được đau đớn và kinh hoàng, muốn hét lên, lại phát hiện mình đã không thể phát ra âm thanh.
Máu sủi bọt ọ ọ trong miệng và mũi, hắn ngã xuống với gương mặt đầy sợ hãi.
Tiếng thùng nước rơi xuống đất đánh thức những người đang sợ ngây ra trong sân, những người hầu cũng đến gánh nước khác vội vàng quỳ xuống, tiếng la hét vang lên hỗn loạn.
"Quỳ cả xuống đó làm gì?" Cậu cười tủm tỉm nói: “Còn không mau qua đây tính giờ, xem máu này rốt cuộc lúc nào thì nguội?"
Máu tươi tụ thành một vũng dưới thi thể, vẫn còn bốc hơi nóng nhè nhẹ. Cậu ung dung dựa vào cửa, thờ ơ rút khăn tay ra lau lưỡi dao xương dính máu.
Không một người hầu nào dám tiến lên, nhưng từ xa vọng lại giọng nói the thé: "Ối chà! Đây là làm gì vậy! Lão nô chỉ mới đi ngó nhà bếp một lát thôi mà…"
Giọng Chúc công công đột ngột dừng lại khi nhìn thấy thi thể, mỡ trên mặt lão khẽ co giật.
"Hạ nhân không nghe lời, tiện tay xử lý thôi." Cậu cười nói: “Thân là phu nhân Tướng quân, ta vẫn có tư cách thay Tướng quân quản lý mấy chuyện vặt vãnh này chứ?"
Chúc công công nuốt nước bọt, cố gắng nặn ra một nụ cười: "... Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, đã thành thân rồi, phu nhân chính là chủ mẫu trong phủ, việc nhà cửa đương nhiên nên do ngài tiếp quản."
Cậu: "Đã như vậy, các ngươi còn quỳ đó làm gì? Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này? Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, rốt cuộc còn muốn để Tướng quân đợi bao lâu nữa?"
Cậu tiện tay ném chiếc khăn tay dính máu, che đi gương mặt chết không nhắm mắt của thi thể, hạ giọng: "Chúc công công cũng nên về rửa ráy đi, mũi ta thính lắm, lần sau ngài đi vệ sinh vẫn nên chú ý một chút, làm bẩn quần áo là chuyện nhỏ, nếu chọc Bệ hạ không vui..."
Sắc mặt Chúc công công lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Thớ thịt ngang trên mặt lão run rẩy, hồi lâu mới nặn ra được một nụ cười cứng đờ: "Đa tạ... phu nhân nhắc nhở."
"Không khách sáo, ta đây không có ưu điểm gì khác, chính là lòng dạ lương thiện. Công Công cứ tự nhiên."