"Ngươi cũng lanh lợi đấy!" Cậu nói: “Tên gì?"
"Tiểu nhân Lai Phúc."
Tên vui tươi, tướng mạo cũng vui tươi, trông chỉ độ mười tám mười chín tuổi, vóc người không cao, mặt hơi non, làm việc lại rất nhanh nhẹn.
Cậu móc từ trong lòng ra một lạng bạc vụn ném cho hắn: "Thưởng cho ngươi."
Lai Phúc mừng rỡ vô cùng đỡ lấy: "Tạ ơn phu nhân, tạ ơn Tướng quân!"
Con rắn trắng bò lung tung trên bàn, thèm thuồng nhìn con gà quay, sắp há miệng ra nuốt thì bị cậu giữ lại: "Chúc công công nếu có đến nữa, lão nói gì ngươi cứ vâng dạ, sau đó đến báo cáo cho ta, nghe hiểu chưa?"
Lai Phúc gật đầu mạnh: "Tiểu nhân hiểu rồi ạ."
"Trong phủ này có kẻ lòng dạ bất chính, ngươi cũng thay Tướng quân để mắt một chút."
"Tiểu nhân nhất định không phụ lòng phu nhân giao phó."
Con rắn trắng bất mãn giãy giụa trong ngón tay cậu, cậu dùng đũa gắp một cái đùi gà cho rắn ăn, cái còn lại ném vào bát Kỳ Nhạn: "Sau này chi tiêu ăn mặc trong phủ, việc mua sắm cũng do ngươi phụ trách, nhớ kỹ, cơm nước không được kém hơn hôm nay."
Con rắn trắng há cái miệng lớn như chậu máu, một miếng nuốt chửng cái đùi gà. Kỳ Nhạn nhìn con rắn, lại nhìn cái đùi gà trong bát mình, im lặng.
Trong mắt Lai Phúc ánh lên tia nước, dáng vẻ cảm động vì được trọng dụng: "Vâng ạ."
"Tiền bạc trong phủ còn đủ dùng không?" Cậu lại hỏi.
"Đủ dùng ạ, Tướng quân đại hôn, Bệ hạ sai người mang đến hai rương vàng bạc châu báu, đều đang để ở phòng thu chi rồi ạ."
"Bảo phòng thu chi nhập kho số vàng bạc đó, sao chép sổ sách cẩn thận, mang đến cho ta xem."
"Tiểu nhân đi làm ngay." Lai Phúc hấp tấp vội vàng rời đi.
Kỳ Nhạn cầm đũa gắp thức ăn: "Ngươi thật sự tin được hắn?"
"Không tin được."
"Vậy hà tất phải làm chuyện thừa thãi này."
"Số bạc vừa cho hắn đã bị hạ cổ rồi, nếu hắn nghe lời, sẽ không có chuyện gì, nếu không nghe lời..." Cậu cười tủm tỉm chống cằm: “Cổ độc phát tác, ruột gan nát bấy."
Kỳ Nhạn: "..." Đúng là tên người Miêu độc địa.
Cậu nhấc đĩa gan xào bên cạnh lên, ném tới trước mặt Kỳ Nhạn: "Ta không ăn nội tạng, nhìn đã thấy buồn nôn, tốt nhất ngươi giải quyết hết chỗ này đi, một miếng cũng đừng chừa lại."
... Tên người Miêu vừa độc địa vừa kén chọn.
Kỳ Nhạn không câu nệ nhiều như vậy, trong quân doanh có gì ăn nấy, nội tạng cũng là thịt, làm gì có nhiều lương thực để họ kén cá chọn canh.
Y vươn đũa gắp đĩa gan xào kia, nhưng bên trên có sốt sệt, quá trơn và mềm, tay y sau khi bị thương vốn đã không linh hoạt, dùng đũa là việc tỉ mỉ lại càng khó hơn, thử mấy lần cũng không gắp lên được, một chiếc đũa còn trượt khỏi tay, rơi xuống bàn.
Cậu ở đó hả hê cười trên nỗi đau của người khác, tiếng cười nhạo không ngớt, khiến Kỳ Nhạn càng thêm phiền muộn, vẻ mặt càng u ám thêm vài phần.
Cười đủ rồi, cậu mới chậm rãi tháo dây buộc tóc xuống, lại lấy một đôi đũa sạch, cẩn thận buộc phần đuôi đũa lại, đưa cho Kỳ Nhạn: "Cầm lấy."
Kỳ Nhạn nghi ngờ nhìn Cậu một lúc lâu, lúc này mới nhận lấy, đôi đũa đã buộc dùng quả thực dễ dàng hơn nhiều, có thể thuận lợi gắp được gan xào rồi.
Cậu không quên tiếp tục trêu chọc Y: "Trẻ con mới tập dùng đũa mới dùng cách này hỗ trợ, Tướng quân còn không bằng đứa trẻ ba tuổi."
Kỳ Nhạn: "..."
Tên người Miêu này không biết bị tật gì, giúp y một chút thì phải kèm ba câu chế nhạo, chữa cho y cái ngón tay thì phải làm y đau đến không thẳng nổi lưng.
Nhưng cuối cùng Kỳ Nhạn cũng không nói gì, không biết là do đêm qua quá kịch liệt, hay là con cổ trùng vừa rồi lại làm y hao tổn thể lực, y bây giờ chỉ thấy bụng đói cồn cào, chỉ muốn ăn cơm, không để tâm đến chuyện khác nữa.
Con rắn trắng được cho ăn một cái đùi gà hình như vẫn chưa no, lại ngang nhiên trườn đi kiếm ăn trên bàn, lần nữa há cái miệng lớn như chậu máu, lại bị cậu dùng đũa gõ vào đầu rắn: "Đĩa không ăn được."