Xuyên Thành Độc Y Miêu Cương Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 11

Chẳng lẽ con rắn này chính là "mệnh cổ" trong lời đồn, còn Miêu Sương chính là Đại Vu đó?

Đầu ngón tay Kỳ Nhạn từ từ di chuyển xuống, đặt lên vị trí bảy tấc của con rắn.

Mệnh cổ và Đại Vu tuy khác thân nhưng chung mệnh, nếu y gϊếŧ mệnh cổ này, dù không thể thực sự gϊếŧ chết Miêu Sương, cũng chắc chắn có thể khiến cậu bị trọng thương.

Trong đôi mắt đen thẳm của Kỳ Nhạn dâng lên sát ý, nhưng con rắn bị y nắm trong tay dường như hoàn toàn không hay biết, đôi mắt nhỏ như hạt đậu tựa mã não đỏ ánh lên vẻ trong trẻo và ngu ngốc chưa trải sự đời, lưỡi rắn đỏ thẫm lè ra thụt vào, còn lấy lòng đưa đầu đuôi ra, thân mật móc nhẹ ngón tay y.

Kỳ Nhạn: "..." Có lẽ Y nhầm rồi.

Một con rắn ngu ngốc không hề có ý thức nguy hiểm, nhìn thế nào cũng thấy chẳng liên quan gì đến tên người Miêu lòng dạ rắn rết kia.

Y thả lỏng tay, mặc cho con rắn bò qua bò lại trên tay, lưỡi rắn lướt qua cổ tay đầy sẹo, vừa lạnh vừa ngứa.

Đột nhiên, Kỳ Nhạn nhướng mày.

Miêu Sương vốn không thấy bóng dáng đâu đột nhiên xuất hiện: "Tiểu Bạch, thì ra ngươi ở đây."

Tiểu Bạch?

Cậu đưa tay về phía con rắn trắng trên cổ tay y: "Còn không mau về? Muốn bị người ta mổ làm súp rắn à?"

Con rắn trắng lúc này mới miễn cưỡng trườn lên lòng bàn tay cậu.

Cậu nghịch ngợm con rắn nhỏ, cười tủm tỉm nói: "Nó tên Tiểu Bạch, là mệnh cổ đồng hành của ta, tuy là cổ trùng, nhưng có suy nghĩ của riêng mình. Tướng quân đừng coi nó như loài rắn rết bình thường mà tùy tiện đánh chết đấy."

Con rắn trắng bị cậu xoa nắn một hồi, dường như có chút không muốn, giãy ra khỏi tay cậu, lè lưỡi chui vào ống tay áo cậu.

Giọng Kỳ Nhạn khàn đặc lạnh băng: "Ngươi thật sự là Đại Vu đó?"

"Hửm? Ta còn tưởng ngươi biết rồi chứ?" Cậu ghé sát lại gần y, hài lòng nhìn chằm chằm vết thương do chính mình cắn trên môi y: "Bệ hạ ban hôn cho ngươi, vậy mà đến thân phận của người vợ mới cưới cũng không nói cho ngươi biết. Đã thành thân rồi, cũng đã làʍ t̠ìиɦ rồi, mà ngươi vẫn không biết ta là ai."

Ánh mắt đó như muốn nuốt chửng người ta vào bụng, Kỳ Nhạn có phần chán ghét quay mặt đi.

Miêu Sương lại thật sự là Đại Vu, sao có thể chứ?

Một người Miêu có vai trò quan trọng đối với Miêu trại, tại sao lại đầu quân cho dị tộc, lại làm thế nào lẻn vào Hoàng Đô, được Bệ hạ trọng dụng?

Chẳng lẽ trà trộn vào trong đám tù binh áp giải về từ Miêu trại?

Nhưng mỗi người trong đám tù binh đó y đều đã đích thân thẩm vấn, dung mạo của Miêu Sương cực kỳ dễ nhận biết, nếu y thật sự đã gặp, không thể nào không có ấn tượng.

Là dùng cổ thuật thay đổi dung mạo sao?

Đã cẩn thận dè dặt như vậy, tại sao lại đột nhiên thẳng thắn nói ra?

Mỗi bước đi của tên người Miêu này đều nằm ngoài dự đoán của y, tính tình ngang ngược hành động điên rồ, thậm chí hành xử còn tự mâu thuẫn.

Rõ ràng đã đầu quân cho Đại Ung, nhưng lại như không cùng một phe với Bệ hạ, y lại không nhìn ra được cậu đang có ý đồ gì.

Y từ từ đối diện với ánh mắt đối phương, thăm dò: "Thân là Đại Vu, lại lâm trận bỏ chạy, hại tộc nhân chết oan. Phản bội bộ tộc, thật đáng khinh bỉ."

"Đáng khinh bỉ?" Cậu không nhịn được cười, đưa tay giữ lấy cằm y: “Tướng quân, ngươi sợ là quên mất tội danh của mình rồi? Tự ý cất giấu Thánh Cổ, ý đồ mưu phản, hai chúng ta cũng coi như một đôi trời sinh đất tạo, ngươi nói phải hay không phải?"

Kỳ Nhạn hung tợn nhìn cậu chằm chằm, gân xanh trên cánh tay nổi lên.

Quả nhiên vẫn nên bóp chết con rắn kia!

Cậu tận hưởng sát ý tỏa ra từ y, cảm giác khiến lông tóc dựng đứng, sống lưng lạnh toát này mang lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ và sảng khoái khó tả, dù sao ở Tu Chân Giới cậu cũng khó tìm được đối thủ, ngoài Bạc Nhạn Tiên Tôn, không ai có thể gây uy hϊếp cho cậu.