Xuyên Thành Độc Y Miêu Cương Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 10

Còn nguyên chủ thì bị đại quân đá đạp đến chết, đến toàn thây cũng không còn.

… Có thể thấy lập trường của tác giả cuốn sách này rất rõ ràng, kiên định đứng về phía "tà không thắng chính".

Kết cục như vậy khiến cậu càng xem càng tức, vừa xem vừa chửi, xem một trang xé một trang.

Sách bị cậu xé mất nửa cuốn, phần còn lại ư, toàn là những cảnh ái ân nóng bỏng của hai người thôi.

Người khác chơi tình yêu thuần khiết, hai người họ chơi thù hận thuần túy. Càng hận càng làm, càng làm càng hận, phải nói là cực kỳ mãnh liệt chua sướиɠ, từng bước đến tận cùng từng cú thấy máu, lại còn lần nào cũng không giống lần nào.

Thế là cậu giữ lại nửa cuốn "tinh hoa" này, không có việc gì lại lôi ra nghiền ngẫm đôi chút.

Vừa nghĩ đến những miêu tả mãnh liệt trong sách, cậu không nhịn được quay đầu nhìn người đang ngủ mê man trên giường, khóe miệng không vui trề xuống.

Vẫn chưa tỉnh.

Yếu quá rồi, phải bồi bổ.

Không thì làm sao cùng y làʍ t̠ìиɦ trong thù hận đây?

Hoàng đế bảo cậu hạ độc Kỳ Nhạn tiêu hao nguyên khí của y, nhưng hoàng đế thì là cái thá gì?

Cả đời này cậu ghét nhất là bị người khác khống chế, nguyên chủ thế nào không liên quan đến Miêu Sương cậu.

Còn chưa có ai dạy được một Ma Tôn cách làm vai phản diện đâu.

Cậu đứng dậy, mở cửa gọi người hầu tới.

"Ta mới đến, còn chưa quen thuộc phủ Tướng quân này, ngươi dẫn ta đi xem một vòng."

Người hầu kia sững sờ một lát, cung kính nói: "Vâng, mời phu nhân."



Lúc Kỳ Nhạn tỉnh lại lần nữa đã là giờ Ngọ.

Cơ thể y trọng thương chưa lành, lại bị Miêu Sương giày vò không kiêng dè suốt nửa đêm, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như rời ra từng mảnh.

Lúc đánh trận hành quân ngày đêm cũng chưa từng mệt như vậy.

Kỳ Nhạn nghiến chặt răng, cố gắng gượng ngồi dậy, trên chăn nệm là một mớ hỗn độn, những thứ trắng đỏ im lặng kể lại mọi chuyện xảy ra đêm qua.

… Vậy mà y thật sự đã ngủ với một người đàn ông.

Lại còn là người Miêu.

Thật hoang đường.

Kỳ Nhạn nhắm chặt mắt, hất tấm chăn bẩn thỉu sang một bên, không muốn nhìn nữa.

Khó khăn lắm mới chuyển được mình lên xe lăn, định rời khỏi phòng, vừa ngẩng mắt lên lại thấy trên chiếc bàn cách đó không xa có thứ gì đó không nên tồn tại.

Rắn?

Trong phòng ngủ của y lại có rắn ư?

Xe lăn đến trước bàn, chỉ thấy con rắn kia nằm im bất động, dường như đã chết.

Nhìn chăm chú sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt đi lạc vào đây rồi lại chết đi một cách khó hiểu này, trong đôi mắt u ám của Kỳ Nhạn thoáng hiện lên một tia thương hại.

Y định mang con rắn này ra ngoài chôn dưới gốc cây, nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào thân rắn, con rắn vốn bất động đột nhiên co lại.

Thân rắn lạnh băng quấn lên cổ tay y, mang đến cảm giác trơn tuột và kỳ lạ, nhưng không hiểu sao lại quấn xiêu vẹo, mấy lần suýt rơi khỏi tay y.

Kỳ Nhạn nhíu mày nhìn con rắn kỳ lạ này, rồi lại nhìn thấy chén rượu đã cạn trên bàn, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó.

Con rắn này vậy mà lại uống trộm rượu hợp cẩn còn thừa tối qua.

Không phải chết, chỉ là say thôi.

Một con rắn đầu óc bình thường có lẽ sẽ không chủ động uống rượu của người, xem ra con rắn này không phải vật phàm.

Thân rắn trắng như tuyết, mắt đỏ như máu, giống lạ lùng với tên người Miêu tóc trắng mắt đỏ kia.

Thứ này...

Kỳ Nhạn bắt lấy con rắn vẫn còn đang quay cuồng chóng mặt, đầu ngón tay bóp chặt cổ họng nó.

Mấy tháng trước y dẫn quân tấn công Miêu trại, đã điều tra kỹ lưỡng từ trước, biết được Miêu trại có một vị Đại Vu giỏi dùng cổ độc, rất có thể gây uy hϊếp lớn cho họ. Y đã đề phòng đủ đường, nhưng mãi đến khi chém đầu thủ lĩnh Miêu trại, vị Đại Vu được gọi là này cũng không ra tay.

Nghe đồn, Đại Vu có thể điều khiển hàng trăm loại độc vật, nhưng "mệnh cổ" đồng hành cùng hắn là độc nhất, mệnh cổ linh tính hơn độc vật bình thường, khó lòng đề phòng.