Xuyên Thành Độc Y Miêu Cương Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 9

Lấy ai ra để thích ứng? Đương nhiên là Kỳ Nhạn. Hạ độc y, trước khi độc phát lại giải đi, tên này bận rộn điên loan đảo phượng, chắc bản thân cũng không biết chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi đã trúng bao nhiêu loại độc trên người.

Suy nghĩ chuyển đến Kỳ Nhạn, nước cũng gần nguội rồi, cậu đứng dậy, khuấy tan hình ảnh phản chiếu trên mặt nước.

Cậu tiện tay khoác áo choàng tắm đi ra ngoài tấm bình phong, những giọt nước chưa lau khô chảy dọc theo làn da trắng bệch, qua phần gốc đùi bị cọ xát đến đỏ ửng, chảy mãi qua mắt cá chân xuống đất.

Cậu liếc mắt nhìn vào phòng ngủ, y vậy mà vẫn còn ngủ.

Cậu không khỏi bật cười chế nhạo.

Mới giày vò nửa đêm đã ngủ đến tận bây giờ.

Yếu.

Thể chất người phàm đúng là kém, chuyện này mà ở Vạn Ma Phong của bọn họ, ai song tu chưa đủ ba ngày ba đêm đã ra ngoài, đều sẽ thành trò cười cho thiên hạ lúc uống trà tán gẫu.

Uổng công cậu còn hạ cho tên họ Kỳ hai loại cổ tăng cường sức khỏe nữa chứ.

Bỏ qua điểm này không nói, tên họ Kỳ dùng cũng khá tốt.

Đủ lớn, đủ sướиɠ.

Loại Tiên Tôn phẩm hạnh đoan chính, thanh tú cao ngạo lạnh lùng thế này, ở Tu Chân Giới chính là hàng hot. Không có ma đầu nào chưa từng ảo tưởng bắt Bạc Nhạn Tiên Tôn về làm lô đỉnh, ngày ngày song tu, chỉ tiếc là…

Không ai đánh lại.

Ở Tu Chân Giới không ăn được, bây giờ ăn được rồi, cũng coi như hoàn thành một di nguyện.

Cậu mặc xong quần áo, đi ngang qua người y.

Xá© ŧᏂịŧ cậu đã chết, chỉ còn lại thần hồn, nếu rời khỏi thế giới trong sách này, e rằng cũng sẽ hồn phi phách tán, không thể quay về được nữa rồi, chi bằng nghĩ xem sau này nên làm thế nào.

Tuy bị nhốt trong mảnh trời đất này khiến cậu không cam lòng, nhưng có tử địch để ngủ cùng, cũng tạm thời nhịn được, chỉ đợi ngày nào đó Kỳ Nhạn khôi phục ký ức rồi gϊếŧ cậu lần nữa, hoặc bị cậu gϊếŧ, thế là xong hết mọi chuyện, chẳng còn gì tiếc nuối.

Cậu ngồi trước gương, bắt đầu sửa soạn.

Đêm qua thân thể cậu hưởng thụ, đầu óc cũng không nhàn rỗi, đã sắp xếp lại đại khái nội dung cuốn sách này.

Tình tiết cậu đang ở hiện tại, chính là đoạn mở đầu của sách, đoạn hai người làʍ t̠ìиɦ trong thù hận vào đêm tân hôn.

"Miêu Sương" trong sách vì thuở nhỏ đã trải qua cuộc tuyển chọn Đại Vu tàn nhẫn vô nhân đạo kia, tận mắt thấy bạn bè chết thảm, cha mẹ bị gϊếŧ, nên sinh lòng oán hận Miêu trại, tính tình cũng trở nên ngang ngược điên loạn.

Khi quân đội nước Ung tấn công đến đã quả quyết lựa chọn đầu hàng địch, để lấy lòng tin của hoàng đế Đại Ung, không tiếc dâng mệnh cổ huyết của mình để tỏ lòng trung thành.

Mệnh cổ chính là con Cổ Vương ràng buộc với Đại Vu, hai bên gắn bó mật thiết, cùng vinh cùng nhục, nếu dâng mệnh cổ huyết cho ai, nghĩa là Đại Vu không thể hạ cổ người đó nữa, và phải răm rắp nghe lời người đó.

Cậu đối với bản thân trong sách, chỉ đánh giá bằng bốn chữ: Đáng thương đáng hận.

Rõ ràng có ngàn vạn thủ đoạn, lại cứ chọn cách hèn hạ nhất, giao tính mạng mình vào tay kẻ khác, hành vi này đúng là chó cùng rứt giậu, ngu xuẩn tột cùng.

Phản bội bộ tộc đầu quân cho Đại Ung, cũng chẳng qua là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác, nước ở Ung quốc sâu hơn Miêu trại nhiều.

Nguyên chủ theo ý chỉ của hoàng đế Đại Ung, ngụy trang thành Miêu y bình thường, bề ngoài thành thân với Kỳ Nhạn để xung hỉ cho y, chữa thương cho y, thực chất tìm mọi cách hạ độc hành hạ y, ép y nói ra tung tích Thánh Cổ.

Nhưng dù vậy Kỳ Nhạn cũng không khai.

Thành thân ba năm, Kỳ Nhạn bị hành hạ suốt ba năm, nhiều lần bị giày vò đến sống không bằng chết, đối với nguyên chủ và hoàng đế càng thêm căm hận, con người cũng trở nên ngày càng âm trầm ít nói.

Vị Đại tướng quân này nhẫn nhục chịu đựng, ẩn mình chờ thời âm thầm mưu tính, cuối cùng ba năm sau đoạt lại binh quyền, gϊếŧ hôn quân thống nhất thiên hạ.