Đám hạ nhân sợ run người, vội vàng ngậm miệng, không ai dám nói thêm nửa lời, lần lượt giải tán.
Động tĩnh trong phòng mãi đến nửa đêm về sáng mới ngừng, nến hoa cũng đã cháy hết, Chúc công công thực sự chịu không nổi nữa, ngồi xuống mái hiên thϊếp đi.
Lúc trời sắp sáng, lão bị tiếng mở cửa đột ngột đánh thức.
Cậu y phục xộc xệch dựa vào cửa, hoàn toàn không để tâm trên vai lộ ra nửa dấu răng còn rớm máu.
Cậu thỏa mãn nheo mắt, nhìn thân hình béo ị của lão thái giám: "Chúc công công đợi ở đây cả đêm, đã nghe đủ chưa? Chẳng lẽ tịnh thân không sạch sẽ, vẫn còn ôm mộng tưởng với chuyện cá nước này sao?"
Chúc công công cả kinh, vội vàng xua tay: "Phu nhân không thể nói bậy như vậy, lão nô sẽ mất đầu đó! Ta chỉ phụng mệnh Bệ hạ, ở đây hầu hạ Tướng quân và phu nhân thôi."
Hầu hạ?
Cậu nhấm nháp từ này, cười như không cười nói: "Vậy làm phiền Công Công cho người đun ít nước nóng mang đến đây."
Nói xong, lại "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.
Miệng Chúc công công giật giật. Lão mười ba tuổi tịnh thân vào cung, hầu hạ hoàng thất đã hơn hai mươi năm, bất cứ ai gặp lão đều phải tôn kính gọi một tiếng Công Công, ngoại trừ chính Bệ hạ, đây là lần đầu tiên có kẻ dám vô lễ với lão như vậy.
Bệ hạ những năm gần đây hành xử ngày càng kỳ quái hoang đường, lại thật sự tin lời nói bừa của một dị tộc Nam Man – tên man di này nói hắn có thể cạy miệng Kỳ Tướng quân, ép hỏi ra tung tích của Thánh Cổ kia.
Một kẻ cứng đầu bị đại hình tra tấn ba tháng trời còn không hé răng, chỉ dựa vào một tên người Miêu, thật sự có thể trị cho hắn ngoan ngoãn phục tùng sao?
Lão nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt với ánh mắt độc địa, cất giọng the thé: "Người đâu, đun nước nóng, hầu hạ phu nhân tắm gội."
…
Cuối cùng cậu không cần hạ nhân hầu hạ. Bảo họ đổ đầy nước nóng vào thùng tắm xong liền đuổi họ đi.
Cởi bỏ bộ y bào rộng thùng thình trên người, cậu chân trần bước vào nước, ngồi xuống, để nước nóng bốc hơi trắng ngập quá vai.
Gân cốt đau mỏi được nước nóng ngâm cho thả lỏng giãn ra, cơ thể từ trong ra ngoài đều thấm đượm cảm giác mệt mỏi rã rời nhưng lại khoan khoái dễ chịu.
Mái tóc dài màu tuyết trải ra trên mặt nước, rồi từ từ chìm xuống. Cậu cúi đầu, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của mình.
Cơ thể này mảnh mai hơn cơ thể của chính cậu một chút, nhưng gương mặt lại không khác mấy. Cậu quanh năm tu luyện ma công, mái tóc xanh sớm đã hóa thành tóc trắng, cộng thêm đôi mắt màu máu, lại thích mặc hồng y đi khắp nơi khoe mẽ, nên bị người ta gọi rất đúng là "Bạch Phát Xích Ma" (Ma đỏ tóc trắng).
... Cậu không dám khen gu đặt tên của đám tu sĩ chính đạo này.
Có lẽ để phù hợp với thiết lập nhân vật, miêu tả ngoại hình của cậu trong sách này cũng không khác mấy so với bản thể, chỉ có nguyên nhân tóc trắng là thay đổi.
Miêu Cương có một phương pháp luyện cổ tàn nhẫn, bỏ chín chín tám mươi mốt loại cổ trùng kịch độc vào cùng một cái vại lớn, không cho thức ăn, để cổ trùng tự cắn xé lẫn nhau, con sống sót cuối cùng chính là Cổ Vương. Sau đó để Cổ Vương cắn trẻ nhỏ còn để chỏm, ai chịu đựng được cổ độc thì có thể điều khiển Cổ Vương, trở thành "Đại Vu" được Cổ Vương công nhận.
Vì phải chịu đựng lượng độc tố quá lớn, hình dáng ít nhiều sẽ xảy ra thay đổi, có người từ đó trở nên mặt mũi dữ tợn, dị dạng đáng sợ, cũng có loại như cậu, chỉ là tóc bạc đi, mắt đỏ lên.
Nói tóm lại, là từ ma đầu biến thành Cổ Vương... dù sao cũng đều là tà ma ngoại đạo, cậu cũng có thể suy một ra ba.
Bây giờ cậu không còn chút pháp lực nào, cơ thể này không luyện võ, cũng chẳng có bao nhiêu nội lực, nhưng sau một đêm thích ứng, cậu đã có thể sử dụng cổ độc một cách thành thạo.