Cậu cũng chẳng quan tâm y có phối hợp hay không, chỉ ngậm đầy một ngụm rượu trong chén, sau đó giữ lấy cằm y, áp môi lên.
Dòng rượu cay nồng bị cưỡng ép đưa vào khoang miệng, Kỳ Nhạn không kìm được ho sặc sụa, gương mặt y đồng thời vụt qua vẻ kinh ngạc và chán ghét, mạnh mẽ đẩy cậu ra.
Chút rượu còn lại trong chén vì cú đẩy của y mà đổ ra ngoài, làm ướt cả hai người, nhưng cậu lại chẳng hề để tâm bắt lấy bàn tay đang kháng cự của y, kề lên môi khẽ hôn, giọt rượu long lanh trượt theo lòng bàn tay xuống, rơi trên đầu lưỡi ấm nóng của cậu.
Bị đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ qua hổ khẩu, Kỳ Nhạn chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh. Mỗi hành động của tên người Miêu này đều vượt ngoài tưởng tượng của y, thay vì để y và tên điên này kết thành vợ chồng, chi bằng bây giờ liều mạng một phen.
Trên cánh tay đầy sẹo của Kỳ Nhạn nổi đầy gân xanh, cậu ngẩng mắt lên từ lòng bàn tay y.
Sát ý thật nồng đậm... Giống hệt cái ngày đâm trường kiếm vào tim cậu. Thế này mới có chút dáng vẻ của Bạc Nhạn Tiên Tôn chứ.
Sự hưng phấn trong mắt cậu càng tăng, khiến đôi mắt màu máu càng thêm yêu dị. Cậu thẳng lưng, một tay chống vào thành xe lăn, hạ giọng: "Lẽ nào Tướng quân muốn kháng chỉ? Hôn sự do Bệ hạ đích thân ban, Tướng quân phối hợp một chút, tốt cho cả ngươi và ta."
Cảm giác tiếp xúc kỳ lạ cấn vào chân Kỳ Nhạn, thân hình Y khựng lại.
Ngón tay bị cậu ngậm vào miệng, răng nhọn cắn xuyên qua móng tay còn chưa mọc dài hẳn, cơn đau nhói từ mười ngón tay nối liền tim cũng khiến Kỳ Nhạn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Dù võ công đã mất hết, nhưng dựa vào thính lực hơn người, y vẫn có thể nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa.
Tên thái giám Bệ hạ phái tới canh chừng y vẫn chưa đi.
Chúc công công hầu hạ Bệ hạ nhiều năm, đã là lão hồ ly gian xảo, nếu không giả thành thật, khó mà lừa được mắt lão.
Tên người Miêu này tuy hành động kỳ quặc, nhưng lời nói không sai. Y bây giờ thân là tội thần, chỉ chờ đến mùa thu bị xử trảm, không có tư cách liều mạng.
Nụ hôn mang theo hơi máu mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng y, tanh mặn nhớp nháp, năm ngón tay Kỳ Nhạn siết chặt tay vịn xe lăn, nhắm chặt hai mắt.
…
Chúc công công đi đi lại lại thấp thỏm ngoài phòng tân hôn.
Bệ hạ lệnh cho lão trông chừng Kỳ Nhạn, lão không dám lơ là một khắc, canh giữ suốt cả đêm.
Tiết trời đã vào cuối thu, gió thu ban đêm thổi vào người lạnh thấu xương, rét đến nỗi lớp mỡ được nuôi trong hoàng cung của lão cứ run lên bần bật, chỉ đành xoa tay hà hơi sưởi ấm.
Đương nhiên, thứ dày vò người ta nhất không phải là thời tiết giá lạnh.
Bên trong động phòng, ánh nến lay động, bóng người quyện vào nhau, tiếng mây mưa không dứt bên tai, nghe đến nỗi lão thái giám đã tịnh thân bốn mươi năm như lão cũng phải nuốt nước bọt, thứ không tồn tại trên người lại thoáng chốc dựng lên.
Mấy tên hạ nhân mới được thuê trong phủ nửa đêm canh ba không đi ngủ, cứ quét đi quét lại mấy chiếc lá rụng, mắt la mày lét thì thầm bàn tán: "Tướng quân bị đại hình hành hạ ba tháng rồi mà vẫn còn mãnh liệt như vậy, thật không hổ là mãnh tướng đệ nhất Đại Ung chúng ta!"
"Sao ta lại thấy là tên người Miêu kia ra sức nhỉ? Chậc chậc, đám man di này đúng là khác biệt, lắm trò thật."
"Vậy rốt cuộc đàn ông với đàn ông làm chuyện đó thế nào?"
"Tò mò à? Hay ngươi chọc thủng giấy dán cửa sổ xem thử đi?"
"Ta không dám đâu, hay ngươi làm đi?"
Đám hạ nhân cười hi hi ha ha, hoàn toàn không coi "Tướng quân" ra gì, cuối cùng một tên nói: "E là người thi hành án đã nương tay rồi, làm gì có ai bị nghiêm hình bức cung ba tháng mà còn sống được chứ."
Chúc công công lạnh lùng liếc bọn họ một cái, giọng the thé: "Còn lắm lời nữa, coi chừng cái lưỡi của ngươi!"