Xuyên Thành Độc Y Miêu Cương Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 6

Ngón tay cậu lướt xuống, bắt đầu cởi thắt lưng.

Lần này Kỳ Nhạn cuối cùng cũng có chút phản ứng, ánh mắt y cũng dõi theo đến bên hông cậu, đôi mày lạnh lùng nhíu lại.

"Tướng quân còn chưa cởi đồ? Lẽ nào đợi ta hầu hạ người?" Sau khi đã nắm rõ tình hình hiện tại, Ma Tôn đại nhân với khả năng thích ứng cực tốt đã hoàn toàn nhập vai. Cậu dăm ba động tác cởi phăng thắt lưng, tiện tay ném bộ hỉ phục lộng lẫy phức tạp sang một bên.

Chất liệu, kỹ thuật may của bộ hỉ phục này đều thuộc hàng thượng phẩm, vừa nhìn đã biết là đồ vua ban, nhưng thánh ân này mặc trên người một tội thần mình đầy thương tích vừa mới ra khỏi ngục tù, chỉ có thể nói là cực kỳ không hợp.

Khó coi, chi bằng lột ra.

Cậu đưa tay cởi nút áo trước ngực Kỳ Nhạn, thuận thế ngồi lên đùi y, hoàn toàn không để ý có thứ gì đó cũng theo bộ áo cưới bị cậu ném xuống mà rơi lên giường.

Đống áo đỏ ụ lên một cục, thứ bị chôn bên trong lúc lắc trái phải, cuối cùng cũng ló đầu ra, hóa ra là một con rắn nhỏ toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt nhỏ như hạt đậu tựa mã não đỏ nhìn về phía cậu, nghi hoặc lè lưỡi, dường như không hiểu tại sao chủ nhân lại bỏ nó lại.

Tay cậu tiếp tục đi xuống, Kỳ Nhạn cuối cùng không nhịn được nắm lấy cổ tay cậu, cau chặt mày trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Hửm? Thì ra ngươi biết nói à?" Cậu hứng thú nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên yết hầu đang chuyển động của y: "Ta còn tưởng cổ họng ngươi cũng bị thuốc độc làm câm rồi chứ."

Chỉ là giọng nói này khàn đặc, khác xa Bạc Nhạn Tiên Tôn, cậu không thích.

Cậu đưa tay bóp cổ Kỳ Nhạn.

Ngón tay lạnh băng siết chặt cổ họng, Kỳ Nhạn theo phản xạ muốn chống cự, dù võ công của y đã bị phế, cũng không đến nỗi bị gϊếŧ bởi thủ đoạn thế này.

Nhưng giây tiếp theo, lực đạo siết cổ y lại thả lỏng, ngón cái chuyển đến yết hầu của y, ấn mạnh xuống.

"...!" Cảm giác kỳ quái khiến Kỳ Nhạn cứng đờ người, giữa lúc đau ngứa khó chịu, cậu lại áp sát tới, đôi mắt đỏ thẫm làm tôn lên gương mặt vốn yêu kiều lại càng thêm quỷ quyệt: "Tướng quân lại hỏi ta làm gì ư? Ngày đại hôn thế này, đương nhiên là làm… tình."

Hơi thở lành lạnh như lưỡi rắn lướt qua gò má, trên mặt Kỳ Nhạn hiện lên vẻ tức giận thấy rõ.

Cũng khó trách, một vị Đại tướng quân chiến công lừng lẫy, anh hùng chinh chiến bốn phương mà lại bị hôn quân vu cho tội danh không đâu rồi hạ ngục tra tấn thành phế nhân không nói, còn bị ép buộc cưới một nam nhân dị tộc.

Giờ đây, tên người Miêu lai lịch bất minh này còn muốn lên giường với y. Đây quả là mối nhục tột cùng, Cậu - người vợ nam độc ác tiếp tay cho giặc này, chắc chắn sẽ bị tên họ Kỳ này hận đến chết.

Nhưng cậu lại cứ thích nhìn bộ dạng này của Kỳ Nhạn.

Giận mà không dám nói, nhẫn nhịn không lên tiếng, không ngờ trên gương mặt liệt vốn phẳng lặng như nước của Bạc Nhạn Tiên Tôn cũng có thể lộ ra biểu cảm phong phú như vậy.

Tên họ Kỳ bây giờ mất trí nhớ rồi, đợi đến ngày nào đó nhớ ra mình là ai, phát hiện một khôi thủ tiên đạo như y lại thành thân còn lên giường với Hoạ Thế Ma Tôn, không biết sẽ có phản ứng gì.

Chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu hưng phấn đến toàn thân run rẩy.

"Tướng quân cớ sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?" Cậu biết rõ còn cố hỏi: "Lẽ nào truyền thống của người Hán các người, là lạnh nhạt với người vợ mới cưới trong đêm tân hôn như vậy sao?"

Kỳ Nhạn: "..."

"Ồ, suýt quên mất." Cậu thu lại móng vuốt đang day ấn yết hầu y, vươn tay lấy một chén rượu từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh: "Theo truyền thống người Hán các người, uống chén rượu này mới coi như xong lễ, đúng không? Đã vậy, ta cũng nhập gia tùy tục."

Kỳ Nhạn nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt u ám, có vẻ không định nhận chén rượu này.