Tóm lại, nội dung thoại bản tuy rất mới lạ, nhưng thực sự chẳng liên quan gì đến cậu hay Kỳ Nhạn. Biết sao được, thoại bản đồng nhân nhiều thì là vậy đó, ngoài tên vẫn là tên đó ra thì tất cả những thứ khác đều là bịa đặt.
Cậu định nghĩa nó là tác phẩm thỏa mãn sở thích quái đản của kẻ nào đó thích xem Tiên Tôn gặp nạn, chẳng có gì bổ ích, chỉ là lúc rảnh rỗi lật xem vài trang thôi.
Ngày đám tu sĩ chính đạo kéo đến đánh gϊếŧ, cậu còn đang co rúm trong Vạn Ma Điện đọc thoại bản. Cậu liền nhét vội cuốn sách vào lòng rồi lao ra đón kiếm của Kỳ Nhạn. Cho đến lúc chết, cuốn sách hẳn vẫn còn trên người cậu.
Có lẽ vì vậy mà cậu không tan thành tro bụi dưới kiếm của Kỳ Nhạn, ngược lại rơi vào thế giới trong sách này.
Giao đấu của tu sĩ Luyện Hư ngay cả không gian cũng có thể xé rách cho nên xảy ra chuyện gì cũng không lạ. Chỉ là cậu không hiểu, cậu vào đây thì thôi đi, tại sao Kỳ Nhạn cũng ở đây?
Cậu chết rồi thần hồn mới rời khỏi xác, còn Kỳ Nhạn thì sao? Chẳng lẽ vị minh chủ của tiên đạo ngày nào cũng đuổi gϊếŧ cậu này thực ra là một kẻ đồng tính vẫn luôn che giấu tình cảm. Sau khi cậu chết thì tuẫn tình vì Hoạ Thế Ma Tôn là Cậu ư?
(Tuẫn tình: Tự tử vì tình.)
Cậu bị suy nghĩ của chính mình chọc cười.
Chỉ e là sau khi Kỳ Nhạn gϊếŧ cậu xong, trong lúc thu pháp bảo của cậu thì nhìn thấy cuốn sách trên người cậu nên mới bị hút vào đây thôi.
Cũng không biết vị thiên chi kiêu tử cả đời thuận buồm xuôi gió như Bạc Nhạn Tiên Tôn vẫn luôn cao ngạo này, khi thấy mình bị bịa đặt thành bộ dạng trong thoại bản thì trong lòng sẽ nghĩ gì.
Cậu từ từ đứng dậy, nhìn xuống người trên xe lăn từ trên cao.
Vị Đại tướng quân ngày xưa cưỡi chiến mã, tay cầm trường thương, một mình địch ngàn người. Nay chân không thể đi, tay không thể nhấc, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển. Vết thương chưa lành, bộ áo cưới đỏ thẫm càng làm nổi bật gương mặt trắng bệch tiều tụy của y.
Nhưng đôi mày mắt thanh tú kia vẫn lạnh lùng như ngày nào, bất kể là tên thái giám nửa âm nửa dương ngoài cửa châm chọc thế nào, bất kể hôn quân bức ép làm nhục ra sao, đôi mắt đen thẳm vẫn luôn phẳng lặng không gợn sóng.
Cậu hít sâu một hơi.
Cái bộ dạng rõ ràng là đại nạn sắp đến mà lòng vẫn như nước lặng, như thể chuyện không liên quan đến mình của y, thật đúng là khiến người ta... cứng.