Làm Người Mù Vạn Nhân Mê Trong Truyện Vườn Trường F4 Quý Tộc

Chương 2

Những lời cay độc ấy cứ liên tục vang lên, giọng điệu chói tai và độc ác. Lâm Nhạc mới co rúm người lại.

Gió lạnh thốc qua, áo cậu ướt sũng nước lạnh như băng, chỉ một cơn gió cũng khiến cậu run lập cập. Đầu óc như bị gỉ sét, mơ hồ đến mức chẳng thể suy nghĩ nổi, nhưng trong lòng lại lờ mờ hiểu được là cậu bị bạo lực học đường rồi.

Tiếng chửi rủa vẫn tiếp tục. Lâm Nhạc không thể biết ai đang ở trước mặt vì cậu không nhìn thấy gì cả, đôi mắt vô hồn chỉ biết cúi thấp, cam chịu trong im lặng.

Một ai đó ném áo khoác về phía cậu, tay áo có khóa kéo kim loại đánh mạnh lên người khiến cậu đau đến cắn chặt môi. Cậu cố gắng lết khỏi chỗ đó nhưng lại bị đè xuống mạnh hơn.

“Ê nhìn kìa, nó còn muốn chạy nữa hay sao ấy nhỉ? Tụi tao đánh mày là nể mặt mày đấy! Ngoan ngoãn chịu đòn đi, nghe chưa! Ha ha ha!”

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đối xử như vậy, Lâm Nhạc hoàn toàn không biết phải làm gì.

Ba tuổi bị sốt cao đến mù, không ba mẹ, được nuôi dưỡng trong viện phúc lợi, chỉ học một thầy một trò, chưa từng tiếp xúc với tập thể. Cậu luôn như con ốc sên rúc mình trong vỏ, chưa bao giờ bước chân ra ngoài.

Cậu sợ tiếp xúc với con người, cũng không thích giao tiếp.

Giờ đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, liệu có ai biết cậu đã chết không? Có ai đau lòng vì cậu không?

Lâm Nhạc không biết. Có thể có mà cũng có thể không. Cậu nghĩ đến người hàng xóm tốt bụng từng chăm sóc mình, không biết ông ấy có buồn không nữa.

Đó là người bạn duy nhất của cậu.

Cơn đau mỗi lúc một rõ rệt, đầu óc quay cuồng. Cơ thể vốn đã yếu lại bị dội nước lạnh giữa mùa đông, gió thổi qua là bắt đầu sốt.

Phải làm sao đây… Có ai… Có ai cứu cậu không?

Lâm Nhạc co ro trong góc, không dám khóc thành tiếng.

“Ê, tụi bây đang làm gì vậy?”

Một giọng nói vang lên, là Hạng Trì, hắn nhíu mày, ngạc nhiên bước lại. Ban đầu chỉ định trốn tiết, ai ngờ lại bắt gặp cảnh bạo lực học đường luôn sao?

Nhìn thấy bóng người co rúm trong góc, Hạng Trì sải bước tới: “Các người đang làm cái quái gì vậy?”

Đám học sinh vừa thấy Hạng Trì, lập tức luống cuống che chắn trước mặt Lâm Nhạc rồi cười gượng: “Không có gì đâu Hạng Trì, tụi này chỉ đang chơi đùa tí thôi ấy mà…”

Ánh mắt Hạng Trì lướt qua, nhìn thấy thiếu niên đang run rẩy, môi tái nhợt mím chặt, hắn cau mày, không nói thêm lời nào mà mạnh tay đẩy bọn họ ra để tiến lại gần. Lúc ấy mới nhìn rõ thì ra là Lâm Nhạc, người mà trường hắn được chính phủ đặc biệt giao phó.