Mái tóc nhỏ giọt, người lạnh run như sắp ngất, cả cơ thể Lâm Nhạc nóng hầm hập. Hạng Trì nheo mắt, lạnh lùng quát:
“Cậu ấy là nhân vật được chính phủ đặc biệt quan tâm, là trọng điểm bảo vệ của trường, các người dám đối xử với cậu ấy thế này à? Tôi sẽ báo cảnh sát và trình lên hiệu trưởng, các người chuẩn bị nghỉ học đi!”
Không còn lời nào muốn nói với đám sâu bọ đó nữa, Hạng Trì cúi người bế Lâm Nhạc lên, nhưng hắn mới vừa bước một bước, gió lạnh đã lùa vào khiến Lâm Nhạc run dữ dội. Quần áo đã ướt nhẹp, Hạng Trì bật tiếng chửi khẽ, đặt cậu tạm xuống đất rồi cởϊ áσ khoác mình bọc lấy cậu.
Chiếc áo vẫn còn hơi ấm quấn chặt lấy cậu khiến đầu óc Lâm Nhạc chợt tỉnh táo đôi chút.
Hạng Trì nhanh chóng bế cậu lên lần nữa, chạy thẳng về phía phòng y tế, vừa chạy vừa lầm bầm rủa: “Mẹ kiếp lạnh vãi, bọn đó đúng là khốn kiếp, dội nước nữa chứ… Hắt xì!”
Lâm Nhạc hé mắt ra, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.
Cái ôm này thật ấm, áo khoác dày ngăn gió lạnh nhưng cơ thể vẫn khó chịu vô cùng, chỉ thở vài hơi thôi mà cậu đã lịm đi.
Hạng Trì bế cậu vào phòng y tế, đặt cậu lên giường. Cô y tá vừa nhìn thấy thì lập tức tái mặt.
Lâm Nhạc là nhân vật quan trọng mà cả trường đều biết, được chọn để theo dõi và chăm sóc đặc biệt. Giờ cậu nằm trên giường, mặt trắng bệch, hơi thở mong manh khiến y tá sợ đến mức suýt hét lên.
“Trời ơi… Chuyện gì thế này…”
Hạng Trì cau mày, phiền não vuốt tóc mái ra sau: “Đi ngang qua thì thấy một đám rác rưởi đang bắt nạt cậu ấy, còn dội nước lạnh nữa, giờ có vẻ bị sốt rồi. Mau xem giúp cậu ấy đi.”
Cô y tá lập tức đo nhiệt độ, cắm truyền nước xong mới nhẹ nhõm thở ra.
Hạng Trì ngồi bên giường, thấy sắc mặt Lâm Nhạc dần hồi phục mới thở ra một hơi dài.
“Em giáo cậu ấy lại cho cô nhé, em đi trước đây.”
Hắn còn hẹn bạn chơi, hiếm hoi mới trốn học được một tiết.
Cô y tá “ừm ừm” vài tiếng.
Hạng Trì liếc thấy chiếc áo khoác bị Lâm Nhạc đè lên, duỗi tay định rút lại nhưng kéo mãi không ra.
Làm trò à, hắn cần cái áo đó đấy! Phòng y tế thì có chăn, còn hắn mà ra ngoài không áo thì chết rét mất.
Nhưng động tác kéo áo lại làm Lâm Nhạc tỉnh giấc. Cậu mơ màng cảm giác ai đó đang kéo áo mình, hoảng hốt nắm chặt lấy tay Hạng Trì theo phản xạ.
Hạng Trì cũng giật mình theo: “Cậu… Cậu tỉnh rồi à?”
Lâm Nhạc há miệng, giọng nói khàn khàn như gió đông: “Lúc nãy… Lúc nãy là cậu cứu tôi sao?”