Sau Khi Trêu Chọc Vai Ác Pháo Hôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 3

“Không phải định gϊếŧ tôi sao? Sao giờ nằm im vậy?”

“Ưm ưm!” Tô Nghị vùng vẫy kịch liệt, nhưng bây giờ anh ta bị trói chặt không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm An xuống giường mà chẳng làm được gì.

Thẩm An chỉnh lại quần áo, đang nghĩ xem làm sao thoát ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Tổng giám đốc Tô, trong đó ngài ổn chứ?”

Người trên giường bắt đầu giãy giụa dữ dội, miệng phát ra tiếng chửi mắng ú ớ, còn không ngừng dùng đầu đập vào đầu giường. Người ngoài cửa khựng lại một chút, dường như đã nghe thấy tiếng của Tô Nghị, bắt đầu vặn tay nắm cửa muốn xông vào.

Nhưng lúc nãy khi Tô Nghị vào đã khóa cửa lại, không mở được. Một lúc sau, người bên ngoài sốt ruột, liền đổi cách, bắt đầu ra lệnh cho người khác.

“Mau đạp tung cửa ra cho tôi! Nhanh lên!”

“Rõ!”

Thẩm An nhíu mày. Nếu để bọn họ thấy cảnh tượng trong phòng, chưa nói đến bị trả thù, chỉ riêng sự nghiệp của nguyên chủ vốn đã lao dốc cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Cậu phải tìm cách rời khỏi đây.

Thẩm An mở cửa sổ, gió nhẹ thổi lướt qua mặt cậu. Nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, lòng cậu lập tức lạnh đi.

Chắc đang ở tầng 35. Nếu rơi từ đây xuống, không chết thì cũng tàn phế.

“Bùm! Bùm!”

Bên ngoài đã bắt đầu phá cửa. Thấy cửa sắp bị đạp văng ra, ánh mắt Thẩm An lóe sáng. Cậu nhìn thấy dàn máy lạnh bên ngoài liền nhanh chóng nhảy lên bệ cửa sổ, giữ thăng bằng, bước lên máy lạnh và nhảy sang phòng bên cạnh.

Vừa đặt chân xuống đất, cửa phòng bên kia đã bị xông vào. Đám người ào ạt lao vào, khi thấy Tô Nghị bị trói chữ đại trên giường, ai nấy đều sững sờ há hốc mồm. Người dẫn đầu sững lại một lúc rồi vội vàng chạy đến tháo còng tay và lấy cà vạt nhét trong miệng Tô Nghị ra.

“Tổng giám đốc Tô, ngài không sao chứ?”

Tô Nghị tức điên, giơ tay tát mạnh vào mặt người đàn ông kia:

“Đồ vô dụng, cũng không biết xem đã mời ai đến mà dám giở trò với tôi!”

Người bị đánh sững người, nhưng không dám cãi lại, chỉ biết rối rít cúi đầu nhận lỗi:

“Là lỗi của tôi, tôi làm việc không chu đáo, mong Tổng giám đốc bớt giận.”

Tô Nghị lười nói thêm, lật người xuống giường, bước đi quanh phòng tìm Thẩm An. Nhưng do góc giường che khuất, anh ta không nhìn thấy Thẩm An nhảy sang phòng bên cạnh, chỉ phát hiện cửa sổ mở toang, máu nóng lập tức xộc lên não. Anh ta đấm mạnh vào gương trong nhà vệ sinh, kèm theo tiếng động nặng nề, gương vỡ tan thành mảnh vụn rơi xuống đất.

Đám người trong phòng không khỏi rùng mình hít sâu một hơi, nhìn nhau mà không ai dám cản anh ta phát điên.