Tình yêu mất, sự nghiệp tiêu tan, mạng cũng không còn, kết cục bi thảm không lời nào tả nổi.
Trong mắt Thẩm An ánh lên tia kiên quyết, không được, cậu không thể chết như thế được. Cậu phải thay đổi số phận, chỉ có vậy mới tìm được cách quay về thế giới thực.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông đeo kính râm bước vào. Thẩm An vội vàng nhắm mắt giả chết.
Vừa nhìn thấy Thẩm An, Tô Nghị lập tức tháo kính xuống đầy phấn khích, đôi mắt hồ ly lộ ra ánh nhìn sắc như sói đói thấy mồi ngon, sáng rực.
Anh ta nhanh chóng bước đến bên giường, cúi đầu ngắm nhìn thân hình mảnh khảnh được chiếc sơ mi trắng ôm sát, cùng đôi chân dài thẳng tắp của Thẩm An, trong mắt tràn đầy thèm khát, như muốn xé rách quần áo của cậu ra.
Tô Nghị đưa tay vuốt má Thẩm An, tay từ từ trượt xuống, cởi chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi. Đang định cởi đến cúc thứ hai thì đột nhiên nghe thấy tiếng "soạt soạt". Anh ta quay đầu lại thì thấy chiếc còng tay bạc nặng nề đang kẹt vào cột giường. Một cú giật mạnh vang lên, đầu giường bằng gỗ bị bẻ gãy.
Cùng với những mảnh gỗ vụn văng tung tóe, Thẩm An tung một cú đấm thẳng vào mặt Tô Nghị, để lại một vết đấm đỏ rực trên mặt anh ta. Tô Nghị ôm mặt hét lên một tiếng, lập tức trừng mắt như ác quỷ nhìn Thẩm An, gầm lên giận dữ:
“Cậu dám đánh tôi!”
Thẩm An xoay xoay cổ tay đang đỏ lên, mặt đầy khinh thường, nắm lấy cổ áo của anh ta kéo về phía mình, bộ dạng ngông nghênh bất cần: “Đánh thì đánh, còn phải chọn ngày hả?”
Tô Nghị tức đến đỏ cả mắt, anh ta dùng một tay nắm chặt cổ tay Thẩm An: “Cậu chán sống rồi.”
Anh ta ra sức vặn tay muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Thẩm An, nhưng không có tác dụng, trái lại lực siết ở cổ áo ngày càng mạnh, khiến mặt Tô Nghị đỏ bừng, sắp không thở nổi thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, cả người anh ta bị ném mạnh xuống giường.
Thẩm An trực tiếp ngồi đè lên hông anh ta, chậm rãi tháo còng tay ra.
Cấu trúc của còng tay khá đơn giản, chỉ cần bấm nút là mở được.
Sau đó cậu dùng một tay khống chế hai tay của Tô Nghị, trói anh ta vào đầu giường bằng chính cái còng đó.
Tô Nghị tức giận chửi ầm lên: “Cậu có biết tôi là ai không? Tin không, tôi khiến cậu sống không bằng chết! Bên ngoài toàn là người của tôi, lát nữa sẽ cho cậu chết không chỗ chôn!”
“Ồn ào quá.” Thẩm An tháo cà vạt của Tô Nghị, nhét thẳng vào miệng anh ta, còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ huýt sáo một tiếng, mãn nguyện ngắm “kiệt tác” của mình.