Hàn Mặc Tiêu còn đang ngẩn người, chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Lương Kim Hi khẽ bật cười, như tự lẩm bẩm:
"Đau cũng không chịu nói, chỉ biết cắn người."
Nói rồi, hắn tháo cà vạt, cởi hai cúc áo, kéo cổ áo sang một bên để lộ phần vai, nghiêng đầu cho Hàn Mặc Tiêu nhìn.
Trên làn da màu mật mới lộ ra kia, một vết cắn sâu hoắm, da thịt lật lên, bầm tím đã sậm màu. Có vẻ đã được bôi thuốc, viền dấu răng còn lưu lại vết thuốc mỡ màu vàng nhạt.
"Một bên một dấu," Lương Kim Hi bổ sung, rồi lại ung dung cài cúc áo, chỉnh lại quần áo chỉn chu, thản nhiên nói:
"Lưng còn nhiều vết cào lắm, không tiện cho cậu xem."
Hàn Mặc Tiêu toàn thân run lên, ký ức nhục nhã bị cậu cố tình ép cho quên đi, phút chốc trào ngược về, máu như đông đặc lại, biến thành hàng ngàn mũi kim châm ngược từ lỗ chân lông ra ngoài.
Chỉ chớp mắt, mặt cậu, vành tai, cổ và cả đôi tay lộ ra ngoài đều đỏ bừng.
Cậu cứ thế ngây người nhìn chằm chằm Lương Kim Hi suốt một lúc lâu, cuối cùng vị viện trưởng trẻ tuổi ấy cũng nhớ ra chuyện quan trọng, vội đẩy trách nhiệm làm tổn thương Tứ Gia về lại:
"Tôi có nói đau, là anh bảo tôi câm miệng đấy chứ!"
"Vậy à?"
Khóe môi Lương Tứ Gia lại nhếch lên một nụ cười trêu chọc:
"Tôi quên mất rồi."
"Quên à? Thế còn chuyện anh hứa với tôi thì sao?"
Hàn Mặc Tiêu nhớ ra chuyện chính, vội sốt ruột, hai tay chống lên mặt bàn đá lạnh băng, truy hỏi:
"Tiểu Phong đến giờ vẫn còn bị giam giữ! Anh chẳng phải đã nói..."
Lương Kim Hi lúc này mới hiện ra chút vẻ ngạc nhiên, cầm điện thoại bàn gọi vài câu, rồi thản nhiên ra lệnh:
"Bảo người lập tức đưa thằng bé về."
"Tiểu Phong thế nào rồi?"
Hàn Mặc Tiêu bám chặt mép bàn, sắc mặt tái nhợt, nghiêng người, chau mày hỏi dồn:
"Có bị đánh không? Có bị thương không?"
"Bị bỏ đói hai bữa, ăn mấy cái bạt tai,"
Lương Kim Hi dập điện thoại, thấy cậu sốt ruột, lại bổ sung:
"Không mất tay mất chân, đã tỉnh lại rồi, đang ăn cơm."
Hàn Mặc Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định rút tay khỏi bàn, thì cằm đã bị một bàn tay nắm chặt.
Đôi mắt sâu như hồ lạnh của Lương Kim Hi nhìn cậu không chớp, giọng nói trầm thấp khàn khàn như có hạt sạn:
"Viện trưởng Hàn, bây giờ đã hài lòng chưa?"
Hàn Mặc Tiêu lạnh toát sống lưng, mồ hôi lạnh thấm ướt áo, cả người như cạn kiệt sức lực, không dám cựa quậy. Cậu chỉ mấp máy môi, lí nhí:
"Cảm ơn."
Nhưng Lương Kim Hi vẫn chưa buông tha, khóe môi sắc lạnh nhếch lên:
"Chỉ nói miệng thì không tính."
Hàn Mặc Tiêu ngẩn ra, ánh mắt lại trở nên sắc như dao, thầm rủa: "Đúng là súc sinh!"
Nhưng đúng lúc ấy, cái bụng trống rỗng của cậu lại kêu lên "ục ục" hai tiếng cực kỳ không đúng lúc, làm đôi tai cậu lập tức nóng bừng.