Cô thư ký còn trẻ, bị ánh mắt sâu lắng của cậu nhìn chằm chằm đến đỏ mặt.
Hàn Mặc Tiêu lại thu lại nụ cười, bình thản nói:
“Hay là cô giúp tôi hỏi xem Tứ Gia còn bận lâu không? Cái đồng hồ này là thứ duy nhất giúp tôi giữ thể diện, mà nếu cứ chờ mãi chắc phải đem đi cầm mất.”
Cậu giơ cổ tay lên lắc lắc chiếc đồng hồ, lại nở nụ cười:
“Tứ Gia là nhà từ thiện nổi danh của Phổ Châu, không biết dịp sinh nhật này có định mở lòng làm phúc, quyên tặng cho Viện Dưỡng Nhi Phùng Xuân bọn tôi một khoản không?”
Nghe đến cái tên “Viện Dưỡng Nhi Phùng Xuân”, cô thư ký thoáng sững người, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô cố nặn ra một nụ cười, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Và... không quay lại nữa.
Hàn Mặc Tiêu cũng chẳng buồn để ý, thảnh thơi cầm tạp chí cô để lại lật xem cho đỡ buồn.
Lại thêm gần một tiếng nữa trôi qua, cậu đã đọc xong cả quyển tạp chí mà vẫn chưa thấy ai đến gọi. Hàn Mặc Tiêu đứng dậy, viện cớ muốn hỏi nhà vệ sinh, lén ra ngoài đi dạo một vòng.
Tứ Gia buôn bán lớn, trong tay không chỉ có mấy công ty thương mại và trung tâm bách hóa, mà còn có ngân hàng tư nhân và khách sạn.
Tòa nhà Hân Nhật nguy nga này cũng là của hắn. Lúc này, văn phòng tầng trên đang chật kín người, ai nấy đều bận rộn tối mặt.
Hàn Mặc Tiêu đứng trước bảng thông tin ngắm những bức ảnh khách sạn Hân Nhật, sang trọng hơn cả khách sạn nhà họ Đồng. Trong lòng nghĩ:
Tên gian thương này từ đầu đã có tính toán. Có lẽ không muốn ai biết mình chơi đàn ông, nên mới không chọn khách sạn của mình, mà cố ý đưa cậu tới khu khác ăn cơm, rồi lên giường.
Thế mà hắn đi một cái là đi luôn, còn Tiểu Phong thì sống chết chưa rõ.
Ở Phổ Châu, mặt mũi nhà họ Triệu có thể không nể, nhưng Triệu tam thiếu thì lại là kẻ mà ai cũng phải dè chừng, hắn chẳng đợi ai khác ngoài Hàn Mặc Tiêu đến chịu chết.
Rửa tay xong, đi ngang qua phòng tổng giám đốc, Hàn Mặc Tiêu thấy cửa đang mở. Một người đàn ông trẻ tuổi, đeo kính gọng vàng, mặc vest chỉnh tề đang kẹp một tập tài liệu bước ra. Nhìn thấy Hàn Mặc Tiêu, anh ta thoáng sửng sốt, rồi quay đầu vào nói:
“Tứ Gia, người viết chữ kia vẫn còn ở đây.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong phòng, không quá quen thuộc nhưng lại dễ chịu như rượu ủ lâu năm:
“Cho cậu ta vào.”
Hàn Mặc Tiêu chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức giọng nói ấy. Vừa thấy người thư ký kia đi khỏi, cậu đã lớn tiếng:
“Lương Kim Hi! Anh lật lọng, nuốt lời!”
Vốn làn da đã trắng, nay vừa mới khỏi bệnh, sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, dáng vẻ không chút khí thế, như một đứa trẻ yếu ớt đang làm mình làm mẩy.
Nhưng trên khuôn mặt gầy gò cố chấp ấy lại mang theo vẻ chất vấn gay gắt, đôi mắt đào hoa lúc nãy còn ướŧ áŧ dịu dàng với cô thư ký, giờ lại sắc bén như dao nhìn Lương Tứ Gia như thể hắn là kẻ nhận lợi rồi lật lọng, chẳng khác gì bọn lừa đảo.
Cậu chỉ mới hai mươi hai tuổi, vẫn còn góc cạnh, chưa bị mài mòn bởi cuộc đời.
Lương Kim Hi ký xong văn kiện trong tay, đặt cây bút máy xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tấm lưng thẳng tắp của Hàn Mặc Tiêu một lúc, rồi hờ hững hỏi:
“Không còn thấy khó chịu nữa à?”