Chim Sẻ Trong Lòng Bàn Tay

Chương 7

Hàn Mặc Tiêu gật đầu, ngồi xuống ghế sofa.

Chưa bao lâu, cô thư ký quay lại, mang theo một tách trà đen đặt xuống trước mặt cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh, ra vẻ vô tình hỏi:

“Anh Hàn là bạn của Tứ Gia à? Làm ngành gì thế? Trước giờ chưa thấy đến đây bao giờ.”

“Cảm ơn.” Hàn Mặc Tiêu đưa tay nhận lấy, đối mặt với ánh mắt ám muội kia vẫn bình thản, dùng kẹp gắp một lát chanh thả vào trà rồi khẽ nhấp một ngụm:

“Loại người như tôi sao xứng làm bạn với nhân vật như Tứ Gia.”

Cô thư ký khựng lại, liếc chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay cậu, vẫn nở nụ cười:

“Anh Hàn đúng là biết nói đùa.”

Không phải bạn, cũng không hẹn trước, Tứ Gia nổi tiếng không dễ gặp mặt.

Hàn Mặc Tiêu không muốn dây dưa, cũng lười giải thích, cúi đầu uống trà, không nói thêm.

Còn vì sao Lương Kim Hi chịu gặp cậu, cậu hiểu quá rõ.

Nhưng cô thư ký vẫn chưa có ý định rời đi. Tòa nhà Hân Nhật có không ít thương nhân và quan chức ra vào, nhưng kiểu đàn ông như Hàn Mặc Tiêu, vừa có khí chất lại đẹp trai, thì thật hiếm gặp. Nếu được chọn, đương nhiên ai chẳng muốn một người vừa có tiền vừa có thế lại còn dễ nhìn như vậy?

Hàn Mặc Tiêu có một đôi mắt đào hoa rất quyến rũ, hình dáng mắt vốn đã đẹp, con ngươi đen trắng rõ ràng, nửa tỉnh nửa mê, lông mi không dày nhưng dài vừa đủ, mỗi khi liếc nhìn gì đó, dù chỉ là con chó hoang ven đường, cũng có vẻ dịu dàng nồng đậm như đang say.

Nam hay nữ nhìn vào đều có cảm tình.

Huống chi Hàn Mặc Tiêu da trắng, tóc đen, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hơi bóng, như lúc nào cũng sắp nở nụ cười. Những đường nét này kết hợp lại chẳng hề ẻo lả, ngược lại còn rất dễ khiến người khác cảm thấy thân thiết.

Không giống Lương Kim Hi, hắn cũng có đôi mắt đẹp, nhưng lại mang theo khí chất như kẻ xâm lược, khiến người ta cảm thấy hắn có thể đốt nhà người ta bất cứ lúc nào.

“Anh Hàn có muốn đọc sách không?”

Cô thư ký rút một cuốn tạp chí trên giá đưa cho cậu, rồi như sực nhớ ra điều gì, cười bối rối:

“Aiya, tôi lại lấy nhầm quyển tiếng Anh rồi.”

Cô hơi cúi người, cổ tay trắng nõn lộ ra khỏi ống tay áo, tóc dài buông trước ngực, trên người tỏa ra mùi hương hoa quả ngọt dịu. Cô mỉm cười đúng mức, nói lời xin lỗi nhưng không có ý đổi sách, rõ ràng đang thử dò xét.

Không phải doanh nhân thì chắc là du học sinh mới về, hoặc là cậu ấm nhà giàu nào đó. Người có thể đến gặp Tứ Gia, sao có thể là người bình thường?

Trước đây, với sự chú ý từ cả nam lẫn nữ, Hàn Mặc Tiêu còn từng đắc ý, tự cho là mình rất có sức hút.

Nhưng sau khi rơi vào cảnh trắng tay, đám người từng vây quanh cậu cũng biến mất nhanh như chưa từng tồn tại.

Lúc đó cậu mới hiểu: nếu không có tiền, thì đẹp mấy cũng chỉ là món đồ chơi rẻ mạt trong mắt người khác.

Hàn Mặc Tiêu khẽ bật cười, đặt ly trà xuống, ngẩng lên nhìn cô thư ký đang xịt nước hoa rẻ tiền trước mặt.