Chim Sẻ Trong Lòng Bàn Tay

Chương 6

Lương Kim Hi không tắt đèn, khoanh tay ngồi trên ghế sofa, lạnh nhạt quan sát Hàn Mặc Tiêu từng chút một cởi đồ, xếp gọn từng món quần áo.

Hắn không biểu cảm, ánh mắt nhạt nhẽo như nước, dường như chẳng có chút hứng thú nào với cậu, thậm chí còn tỏ ra thích thú với chiếc đồng hồ mà Hàn Mặc Tiêu đặt lên đống quần áo hơn.

Lên giường rồi lại càng giống như hắn mang mối thù với cậu, dữ dội đến mức gần như hung ác.

Ngoài câu “nhẹ một chút” lúc đầu, Hàn Mặc Tiêu rất ít nói chuyện hay nhìn thẳng vào mắt Lương Kim Hi. Nhưng có một khoảnh khắc, khi suýt nữa bị va vào thành giường và bị hắn kéo lại, cậu theo phản xạ ngẩng đầu liếc nhìn một cái.

Bờ môi Lương Kim Hi sắc nét, đường viền môi trên tạo thành hình chữ M rõ ràng. Dưới ánh sáng, Hàn Mặc Tiêu chỉ thấy chiếc cằm đẫm mồ hôi và môi hắn đang hơi hé mở.

Rõ ràng chưa từng hôn ai, vậy mà đôi môi vốn thờ ơ kia lại dường như trở nên đỏ mọng kỳ lạ.

Đúng lúc ấy, có lẽ vì mồ hôi làm ngứa da, Lương Kim Hi bất chợt đưa lưỡi liếʍ nhanh một bên khóe miệng.

Đầu lưỡi đỏ sẫm lướt qua trong thoáng chốc, rồi lập tức rút về. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Hàn Mặc Tiêu dường như nhìn thấy sự tàn bạo và tham lam của một con thú săn mồi đang ăn thịt con mồi từ nửa gương mặt kia.

---

Đứng một mình trước cổng tòa nhà Hân Nhật, chân vừa nhấc lên định bước vào thì Hàn Mặc Tiêu đã bị bảo vệ chặn lại. Không hẹn trước, mặt lại lạ hoắc, mặc dù ăn mặc chỉnh tề thì cũng chẳng gặp được Lương Tứ Gia đang bận trăm công nghìn việc.

“Tôi họ Hàn, đến viết chữ mừng sinh nhật Tứ Gia.” Hàn Mặc Tiêu giơ hộp giấy tuyên mới mua lên, nói với bảo vệ: “Nhưng Tứ Gia chưa nói muốn kiểu chữ nào, tôi phải gặp ông ấy xác nhận.”

Sinh nhật ba mươi, chẳng phải đại thọ gì, nhưng chỉ cần Lương Tứ Gia muốn tổ chức, thì e rằng cả Phổ Châu, từ quan lớn đến ăn mày cũng biết. Gần đây người ra vào tòa nhà Hân Nhật cũng không ít.

Bảo vệ sợ nhỡ việc thật, bèn quay vào phòng trực gọi điện hỏi bên trên.

Chẳng bao lâu sau, anh ta quay ra dẫn Hàn Mặc Tiêu đi vào, chỉ tay về phía thang máy:

“Từ đây lên tầng mười hai, rẽ phải sẽ có người đón, đừng đi lung tung.”

Hàn Mặc Tiêu làm theo, vừa ra khỏi thang máy đã thấy một nữ thư ký mặc vest Tây kiểu mới, tóc uốn lọn thời thượng, đứng đợi từ xa.

Khi thấy Hàn Mặc Tiêu mặc áo khoác dạ sáng màu, dáng người thẳng tắp bước ra từ góc hành lang, ánh mắt cô ánh lên một tia ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

“Tứ Gia đang bàn chuyện.” Cô thư ký đưa cậu băng qua đại sảnh văn phòng rộng lớn, dẫn vào một phòng tiếp khách trống, mỉm cười dịu dàng:

“Anh Hàn ngồi đây chờ một chút nhé.”