Chim Sẻ Trong Lòng Bàn Tay

Chương 5

Hắn thì làm như không thấy biểu cảm của cậu, nhấp một ngụm trà, liếc cậu một cái, giọng vừa trầm vừa lạnh: “Viết không nổi?”

Hàn Mặc Tiêu nghiến răng, ổn định lại tinh thần, gật đầu:

“Viết được.”

Người thích Lý Bạch không hiếm, "tương tiến tửu" càng là danh tác ngàn đời.

Lương Tứ Gia thích, chắc cũng chỉ là trùng hợp thôi.

Chuyện đã bàn xong, Hàn Mặc Tiêu đứng dậy cáo từ, vừa quay người đi được vài bước thì sau lưng lại vang lên câu:

“Viện trưởng Hàn đã dám dùng một bức chữ để đổi lấy một mạng người, chữ ấy chắc hẳn phải rất tuyệt.”

Hàn Mặc Tiêu quay đầu, chưa hiểu rõ ý hắn.

Lương Kim Hi đứng dậy bước tới trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhả ra một câu từ đôi môi sắc lạnh:

“Không biết người... có biết cách khiến người khác vui vẻ không?”

Đôi mắt hắn vẫn lạnh, nhưng trong đó bùng lên một tia lửa đen tối và du͙© vọиɠ, như thú săn đói mồi khóa chặt con mồi yếu ớt, lại như ác quỷ nơi địa ngục bám lấy sợi tơ duy nhất để trở lại dương gian.

Đã tới lúc rồi.

Từng có lời đồn rằng Lương Tứ Gia gần ba mươi vẫn không lấy vợ, chẳng ra vào kỹ viện, cũng không nuôi tình nhân là vì hắn không thích phụ nữ.

Thì ra... là thật.

Hai người đứng rất gần nhau, lúc này Hàn Mặc Tiêu mới nhận ra Lương Kim Hi thật sự cao lớn, thân người như một bức tường vững chãi chặn hết ánh sáng phía sau, và cậu bị nhấn chìm trong cái bóng u tối ấy, chẳng khác gì con mồi rơi vào cạm bẫy.

Chân Hàn Mặc Tiêu bất giác mềm nhũn, lui một bước. Một bàn tay to lập tức đỡ lấy cậu, hơi ấm từ người kia xuyên qua lớp quần áo dày truyền đến thắt lưng, bỏng rát đến mức như muốn thiêu cháy làn da.

“Viện trưởng Hàn.” Lương Kim Hi thì thầm bên tai cậu: “Tôi chưa từng ép ai. Nếu cậu không muốn, tôi sẽ lập tức buông tay.”

Trên người hắn có mùi nước hoa lạnh nhạt, gợi lên cảm giác như băng tuyết hay biển cả, tỉnh táo, sạch sẽ, không có chút mùi gợi cảm nào, nhưng lại dễ chịu lạ kỳ.

Thế mà Hàn Mặc Tiêu lại cảm thấy mình bị rắn độc quấn lấy, hơi thở nóng hổi lại như lưỡi rắn lạnh băng lướt qua cổ cậu, khiến một vùng da nổi gai ốc.

Cảm giác nguy hiểm theo bản năng khiến cậu lui thêm nửa bước, cố gắng đứng thẳng.

Lương Kim Hi rút tay về, thản nhiên nói:

“Về đi. Người, tôi sẽ giúp cậu…”

“Được.” Hàn Mặc Tiêu cắt ngang, mắt dán xuống mu bàn chân mình: “Tôi sẽ khiến Lương Tứ Gia hài lòng.”

Cậu nghe thấy Lương Tứ Gia khẽ cười, sau đó bị đưa lên lầu vào căn phòng kia.