Giấc ngủ này dường như dài hơn hẳn thường ngày. Không mộng mị, không âm thanh, như thể cậu đang trôi dạt trong một đêm đen vô tận, thật yên bình, tĩnh lặng, hoàn toàn cách biệt với thế gian.
Khi mở mắt ra lần nữa, cơn sốt đã hết, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, chỉ là cơ thể vẫn còn hơi mệt mỏi. Khi Liễu Nha mang cháo trắng và dưa muối vào phòng, Hàn Mặc Tiêu đã rời giường, rửa mặt thay đồ, chuẩn bị ra ngoài.
“Đi đâu đấy?” Liễu Nha hoảng hốt đặt đồ xuống, vội chạy đến, nhón chân sờ trán cậu rồi mới thở phào, lại nói tiếp: “Anh ngủ cả một ngày rồi, ăn chút gì trước đã.”
“Anh ngủ lâu vậy à?” Hàn Mặc Tiêu nhìn ra ngoài trời đã tối sầm lại, vội hỏi: “Tiểu Phong về chưa?”
“Chưa.” Liễu Nha nhăn mặt: “Tiểu Tùng và Tiểu Bách đã đứng chờ trước cổng nhà họ Triệu cả buổi chiều mà vẫn không có hồi âm. Tiểu Phong bị giam ba ngày rồi, làm sao đây?”
Lương Kim Hi!
Hàn Mặc Tiêu nghiến răng, lửa giận bốc lên đầu, hất Liễu Nha sang một bên rồi lao ra ngoài, chẳng màng đến cơn đau nhức khắp người.
Tối qua, tại bàn tiệc, Lương Kim Hi từng nói chỉ cần khiến hắn vui vẻ, hắn sẽ giúp đưa Tiểu Phong ra ngoài.
Hàn Mặc Tiêu không quyền, không thế, lại càng không tiền, thứ duy nhất đáng giá chính là chữ viết bằng bút lông cậu luyện từ nhỏ đến lớn. Cậu đắn đo mãi, cuối cùng nói:
“Nghe nói mười ngày nữa là sinh nhật Tứ Gia, nếu không chê, tôi xin viết tặng một bức chữ.”
Bộ vest phương Tây được ủi đến hoàn hảo không chút nếp gấp ôm sát thân hình Lương Kim Hi, mái tóc ngắn đen bóng chải chuốt gọn gàng, không đeo cà vạt, buông hờ hai khuy áo, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh nhạt cao ngạo, dáng người cao ráo tựa cây ngọc giữa gió.
Lúc đó Hàn Mặc Tiêu còn chưa biết dáng vẻ hắn khi trút bỏ quần áo sẽ như thế nào, chỉ cảm thấy hắn chẳng giống thương nhân, mà giống một vị giáo sư triết học mới du học về, ánh mắt rỗng không, nhìn ai cũng như trần tục.
Nói ra rồi, Hàn Mặc Tiêu liền hối hận.
Chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Ở Phổ Châu này, Tứ Gia gần như nói một câu là thiên hạ phải nghe theo, thứ gì quý giá mà chẳng có trong tay, từ cổ vật Tây dương đến danh họa thư pháp. Một người nghèo rớt như viện trưởng cô nhi viện, chữ viết có đáng để hắn để mắt tới không chứ?
Đang định rút lại lời thì lại nghe Lương Kim Hi đáp:
“Được. Bài tương tiến tửu của Lý Bạch.”
Tim Hàn Mặc Tiêu khẽ giật, như bị điện giật khắp người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.