Chim Sẻ Trong Lòng Bàn Tay

Chương 3

Khi tỉnh lại, trời vẫn còn tối, chiếc giường lớn chỉ còn lại một mình Hàn Mặc Tiêu, Lương Kim Hi đã biến mất từ lâu.

Căn phòng phủ rèm dày kiểu Âu buông thẳng xuống tận sàn, khiến người ta chẳng thể phân biệt bên ngoài là bình minh hay vẫn còn đêm tối.

Hàn Mặc Tiêu nằm im một lúc, rồi lần mò mở đèn ở đầu giường, cầm chiếc đồng hồ đeo tay đặt trên tủ lên xem, vẫn chưa tới năm giờ sáng.

Toàn thân đau nhức.

Cậu lật chăn dậy một cách khó khăn, đi vào phòng tắm.

Lúc đi ngang qua chiếc gương lớn chạm trổ tinh xảo, cậu liếc thấy thân thể mình bầm dập đến mức đứng không thẳng nổi. Cậu cau mày, mắng thẳng vào gương:

“Đứng thẳng lưng lên, đồ rẻ tiền.”

Chửi xong chính mình, cậu lập tức rướn người đứng thẳng. Kết quả chỉ trong chốc lát đã bị đau nhức đến mức phải khom lưng trở lại.

“Súc sinh.” Cậu lại chửi một tiếng, tay chống thắt lưng lảo đảo bước vào buồng tắm.

Còn rất buồn ngủ, nhưng giường đã bẩn đến không thể nằm tiếp. Hàn Mặc Tiêu tắm rửa cẩn thận, thay quần áo, đội mũ, chậm rãi rời khỏi khách sạn.

Lương Tứ Gia cũng được coi là người có phong độ, trước khi đi vẫn không quên thanh toán tiền phòng.

Trời vừa hửng sáng, vẫn chưa có xe điện. Hàn Mặc Tiêu đi bộ trong gió lạnh hơn hai mươi phút, đến khi không chịu nổi nữa thì may mắn bắt gặp một chiếc xe thuê. Cậu cắn răng giơ tay vẫy lại rồi chui vào.

Chỗ này vẫn còn thuộc khu Tây Thành, cách cô nhi viện rất xa, tiền xe đủ để nuôi viện cả ba ngày.

Thôi kệ. Mạng cũng mất nửa cái rồi, cho bản thân được yếu đuối một lần.

Hàn Mặc Tiêu dựa vào lưng ghế, lim dim ngủ gà gật. Lúc bị tài xế gọi dậy, cả người cậu càng khó chịu hơn, đầu óc choáng váng, tay run khi lấy tiền, mắt hoa lên, vừa xuống xe đã lảo đảo ngã quỵ.

May mà Liễu Nha không yên tâm, vẫn đứng chờ ở cửa. Vừa thấy liền vội vàng chạy tới đỡ cậu.

“Anh cả đêm không về, chẳng phải nói chỉ đi ăn bữa cơm thôi sao?” Liễu Nha dáng người nhỏ con, chẳng đỡ nổi Hàn Mặc Tiêu cao lớn hơn mình cả khúc, mới đi được vài bước đã suýt bị kéo ngã theo.

Hàn Mặc Tiêu chống tay lên đôi vai gầy của cô, lảo đảo bước vào, miệng lầm bầm:

“Uống say rồi.”

Liễu Nha dìu người về phòng, Hàn Mặc Tiêu vừa thấy giường liền muốn ngã xuống.

“Ây ây khoan đã, mũ còn chưa gỡ mà!”

Hàn Mặc Tiêu giữ chặt cổ áo, không cho cô giúp cởi đồ, vật lộn một hồi mới tự cởi được áo khoác. Vừa nằm lên giường đã lập tức ngủ mê man, tiếng ù trong đầu lại vang lên.

Liễu Nha càm ràm bên tai không ngừng, không biết đang lải nhải cái gì, không chịu để cậu yên ổn. Lúc thì sờ đầu, lúc lại chạm mặt, còn la lối ầm ĩ khiến căn phòng loạn hết cả lên.

Không biết bao lâu sau, cậu bị người ta đỡ dậy, nhét viên thuốc vào miệng, lại bị ép uống nước. Nằm xuống rồi, trên trán truyền đến cảm giác mát lạnh.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Trong hơi ấm của chăn bông quen thuộc và âm thanh ù ù trong đầu, Hàn Mặc Tiêu chìm vào giấc ngủ sâu.