Chim Sẻ Trong Lòng Bàn Tay

Chương 2

Khách sạn nhà họ Đồng là một trong những khách sạn sang trọng bậc nhất ở Phổ Châu. Bề ngoài đồ sộ tráng lệ, bên trong thì chạm trổ hoa văn, bài trí theo phong cách giao thoa giữa Đông và Tây nhưng không hề phô trương. Ngay cả bộ ghế da thật đặt trong đại sảnh cũng là hàng nhập khẩu từ tận Đức.

Hàn Mặc Tiêu từng là khách quen của những nơi như thế này. Nhưng đó là chuyện trước kia.

Nếu không phải hôm nay có Lương Tứ Gia đưa theo, có lẽ cả đời này cậu cũng chẳng còn cơ hội đặt chân vào lãnh địa của giới thượng lưu.

Ba tầng dưới của khách sạn là phòng yến tiệc và hộp đêm, các tầng trên là khu phòng nghỉ. Không rõ nệm trên chiếc giường kia là hàng của nước nào, vừa mềm vừa đàn hồi, chăn màu lam đậm bằng nhung thiên nga mềm mại và ấm áp, nằm lên đó như nằm trên mây.

Nhưng Hàn Mặc Tiêu đang nắm chặt gối nhung và giáp giường, cảm thấy bản thân sắp chết trong chốn thiên đường này mất.

Trên giường, Lương Kim Hi nắm quyền chủ động tuyệt đối. Hắn không cho phép cậu phản kháng, cũng không cho phép cậu chủ động, thậm chí cả những tiếng rên vô thức cũng bị cấm tuyệt. Rõ ràng đang trong trạng thái kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vậy mà trên mặt hắn chẳng có chút cảm xúc, ánh mắt vẫn lạnh băng như cũ.

Hắn ra lệnh:

"Im miệng."

Hàn Mặc Tiêu lúc này chẳng khác gì con cá trên thớt, những kỹ xảo mà cậu từng khổ công học hỏi chẳng có cơ hội để thi triển. Chỉ cảm thấy bản thân bị giày vò hết lần này đến lần khác, từ trong ra ngoài, từ trước ra sau, chưa xong việc mà đã thấy mình như sắp bệnh đến nơi.

Đầu choáng váng, chân tay mềm nhũn, dạ dày co rút, máu như cuộn lên, chẳng khác nào cảm giác ngộp thở khi lần đầu ngửi thấy mùi da mới trong ô tô.

Đến sau cùng, mồ hôi lạnh túa ra như nước, toàn thân run rẩy bất an, căn phòng như đang xoay vòng, đèn pha lê treo trên trần cũng trở nên kỳ quái, khi thì như sắp rơi xuống, khi lại bình yên không động đậy.

Cậu như đứa trẻ ở quê bị vong hồn rời xác, ý thức hỗn loạn, không biết mình là ai nữa.

Sắp bệnh thật rồi.

Cậu đột nhiên thấy lạnh, muốn ôm một chiếc gối để sưởi ấm, nhưng gối thì đã rơi cả xuống đất, nằm quá xa. Cuối cùng, không còn cách nào khác, cậu liều mạng vươn tay ôm lấy Lương Kim Hi, nguồn nhiệt duy nhất trong tầm với.

Ngay khoảnh khắc cậu đưa tay ra, Lương Tứ Gia lập tức khựng lại, nhíu đôi mày sắc bén, ánh mắt như chim ưng lạnh lùng khóa chặt lấy cậu.

Nhưng Hàn Mặc Tiêu lúc này đã ở bờ vực sụp đổ, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm. Cậu ôm chặt lấy cổ hắn, tựa đầu lên vai rộng của hắn, dùng thân thể dán vào l*иg ngực ấm áp kia.

Cậu chắc chắn mình bị bệnh rồi, nhưng thật kỳ lạ, khoảnh khắc ôm ai đó như thế này lại khiến người ta cảm thấy không đến nỗi tệ. Dù vẫn không biết bản thân là ai, ít nhất… không còn lạnh nữa.

May mắn là sau nửa đêm dày vò, Lương Tứ Gia cuối cùng cũng có chút vui vẻ. Hắn không nổi giận với hành động không đúng chừng mực ấy, cũng không ra lệnh buông tay, chỉ lặng lẽ rủ mi che đi ánh nhìn sắc lạnh, mặc cậu muốn làm gì thì làm.

Điều duy nhất khiến Hàn Mặc Tiêu cảm thấy được an ủi, là có vẻ như Lương Kim Hi cũng không thích hôn môi. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng đưa mặt lại gần cậu.

Trước khi chìm vào giấc ngủ mê man, Hàn Mặc Tiêu mơ hồ cảm thấy mình thật may mắn. Nhưng đồng thời lại tiếc đứt ruột mấy đồng đại dương đã bỏ ra, sớm biết Lương Tứ Gia bá đạo thế này, cậu đã chẳng tốn tiền lượn vòng mua cuốn sách Tây kia làm gì… Giờ còn chẳng biết xử lý nó ra sao.

Tuy vậy, cơ thể bị cánh tay người kia siết chặt đến khó thở, Hàn Mặc Tiêu vừa nghẹt thở vừa buồn nôn, nhưng cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến, nhanh chóng nhấn chìm tất cả.