Chim Sẻ Trong Lòng Bàn Tay

Chương 10

"Viện trưởng Hàn cũng đói rồi."

Lương Kim Hi liếc mắt xuống, vẻ như sắp bật cười lần thứ ba.

"Lúc ra khỏi nhà người ta đang nấu cơm,"

Hàn Mặc Tiêu hất cằm ra khỏi tay hắn, lạnh lùng nói,

"Không dám làm phiền nữa, cáo từ."

Nói xong cũng chẳng thèm đợi hắn trả lời, xách (*)hộp tuyên giấy quay lưng bỏ đi.

(*)"Hộp tuyên giấy" (宣纸盒) trong truyện là chỉ hộp đựng giấy Tuyên Thành, một loại giấy lụa nổi tiếng của Trung Quốc, chuyên dùng cho thư pháp và hội họa.

"Quên chuyện chính rồi."

Một giọng nói vang lên từ sau lưng, mang theo áp lực nặng nề.

Hàn Mặc Tiêu quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Lương Kim Hi, ánh mắt như chim ưng nhìn con thỏ, làm lòng cậu lạnh đi một nửa.

"Chữ hành thảo."

Lương Kim Hi lạnh nhạt dặn dò, rồi cúi đầu tiếp tục cầm bút xử lý công việc.

Hàn Mặc Tiêu sững người, chau mày, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.

Đã leo lên con thuyền của Lương Kim Hi, cậu chẳng còn đường lui, chỉ có thể cắn răng mà liều mạng.

Quay trở lại Viện Dưỡng Nhi Phùng Xuân, Hàn Mặc Tiêu quả nhiên thấy Tiểu Phong đã được đưa về.

Vừa thấy cậu, Tiểu Phong lập tức nhào tới ôm chặt lấy, òa khóc:

"Anh ơi! Em tưởng cả đời này cũng không gặp lại anh nữa!"

"Giờ biết sợ rồi à?"

Liễu Nha đi theo sau, bực bội chọt một ngón tay vào sau đầu Tiểu Phong:

"Dám trộm đồ nhà họ Triệu, sao không đi cướp ngân hàng luôn đi?"

"Em đâu có trộm! Em tưởng cái dây chuyền đó là tam thiếu phu nhân vứt đi rồi, nên..."

"Người ta đang giận dỗi với Triệu tam thiếu đấy, em lại tưởng thật. Dù có vứt cũng không tới lượt em nhặt đâu, thằng nhóc giao báo!"

"Thôi được rồi,"

Hàn Mặc Tiêu vốn đã khó chịu trong người, lại đói, bị cậu thiếu niên mới mười mấy tuổi bám chặt như gấu koala, thực sự không chịu nổi. Cậu vỗ nhẹ lưng Tiểu Phong, nói:

"Về được là tốt rồi. Sau này đừng hồ đồ nữa. Nào, để anh xem có bị đánh không."

Nói rồi, Hàn Mặc Tiêu đưa tay định vén áo Tiểu Phong lên xem xét, nhưng Tiểu Phong lách người né tránh.

"Không sao đâu! Đám người làm nhà họ Triệu đánh chẳng khác gì gãi ngứa ấy. Em còn đấm lệch cả mũi một thằng nữa kìa!"

Tiểu Phong khoa tay múa chân khoe chiến tích, nhưng ánh mắt lại đỏ hoe khi thấy Hàn Mặc Tiêu nhìn mình đầy lo lắng:

"Anh ơi, em nghe chị Liễu Nha nói anh vì cứu em mà uống rượu cả đêm, còn bệnh nữa... Đều tại em..."

"Chị ấy hù em đấy, anh khỏi từ lâu rồi."

Hàn Mặc Tiêu bật cười, lại xoa xoa bụng:

"Em thì được ăn no nê, còn anh thì vẫn đang đói đây này."

Liễu Nha vừa nghe đã vội vàng chạy đi chuẩn bị cơm tối.

Hàn Sam, thằng bé tầm tuổi Tiểu Phong, cũng chạy ra trước cửa phòng ăn kéo sợi dây kêu leng keng báo hiệu.

Lũ trẻ vốn tản ra khắp sân, vừa nghe tiếng chuông đã ùa về như gà con về chuồng, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc bàn ăn lớn, mỗi đứa cầm một bát cháo và mấy món dưa muối nhỏ, đôi mắt lấp lánh nhìn Hàn Mặc Tiêu.

Bữa cơm hôm nay muộn quá, đám trẻ sớm đã đói đến xanh mặt.