Bên trong đại điện bài trí hoa lệ mà cổ kính, có một chiếc giường gỗ lớn chạm khắc hoa văn.
Lúc này, màn che của chiếc giường gỗ chạm khắc lớn kia đang không ngừng rung lên phần phật.
Chỉ nghe thấy tiếng một lão già đang khì khà khì khịt thở dốc.
Nhưng nhìn từ trên nóc điện xuống thì không thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra bên dưới.
Linh Tiêu nghi hoặc nhìn một lúc, hỏi Tạ Vô Nịnh: "Chúng ta đến đây làm gì?"
Tạ Vô Nịnh cười giễu cợt: "Đương nhiên là đến xem kịch hay rồi."
Linh Tiêu không hiểu.
Một lát sau, chiếc giường gỗ chạm khắc ngừng rung.
Một nữ tử trẻ tuổi khoác sa mỏng, đi chân trần bước xuống từ giường lớn, cung kính quỳ xuống đất nói: "Đa tạ trưởng lão ban công."
Ngay sau đó, lại một nữ tử khác khoác sa mỏng, đi chân trần từ trong màn giường bước ra, quỳ xuống nói lời tương tự: "Đa tạ trưởng lão ban công."
Từ trong giường có một bàn tay nhăn nheo giơ ra phất phất, giọng điệu thỏa mãn nói: "Ừm... Lui xuống đi."
Hai nữ đệ tử trẻ tuổi mặc lại y phục, cung kính lui ra.
Linh Tiêu thấy đến đây thì còn gì mà không hiểu nữa, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa giận.
Lão già chết tiệt này xấu xa thật.
Nàng vừa định mở miệng bảo Tạ Vô Nịnh phế chết lão già kia!
Tạ Vô Nịnh đã xoay người, tức khắc xuất hiện trước tấm bình phong.
"Kẻ nào!"
Lão già trong màn đang mơ màng buồn ngủ đột nhiên cảm giác được điều bất thường, cảnh giác khoác áo ngồi dậy.
Tạ Vô Nịnh đi vòng qua bình phong, ung dung đi đến trước mặt lão già.
Vừa nhìn thấy gương mặt này và đôi mắt biếc dù có hóa thành tro cũng không nhận lầm kia, lão già kinh hãi đến biến sắc: "Ngươi... Ngươi ngươi ngươi, ma đầu Tạ Vô Nịnh!"
Đôi môi đỏ của Tạ Vô Nịnh từ từ nhếch lên, để lộ nụ cười ác quỷ.
Không đợi lão già kia ra tay chống cự, Tạ Vô Nịnh đột ngột đưa tay, ngọn lửa đen quấn lấy cổ đối phương, dễ dàng nhấc bổng người đó lên.
Uy lực của ma hỏa, ngay cả Tứ đại hung thú cũng phải sợ hãi.
Lão già lập tức mặt mày tím tái, hai mắt trợn trắng: "Khụ, khụ khụ, Tạ Vô Nịnh. Cái tên đại ma đầu này, ngươi muốn làm gì!"
Tạ Vô Nịnh lạnh lùng nhướng mắt, thản nhiên thưởng thức bộ dạng giãy giụa xấu xí của lão già này, nói: "Mấy nghìn năm không gặp, đám lão già các ngươi sống những ngày tháng cũng thoải mái quá nhỉ."
Lão già bị Tạ Vô Nịnh bóp cổ này chính là một trong Tứ đại trưởng lão của Thái Sơ Tông.
Đạo hiệu Minh Không trưởng lão, sở trường phù chú trận pháp.
Lúc này Minh Không bị Tạ Vô Nịnh bóp cổ, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Bởi vì dù giãy giụa thế nào, lão cũng không thể tìm được cơ hội phản kích hay thở dốc trong tay tên ma đầu này.
Lão vừa định thúc giục phù giấy trên người bay ra, đã bị ma hỏa thiêu thành tro bụi.
Năm đó có Tễ Phong và thiên binh Thiên giới, lại thêm Thái Sơ Tông hỗ trợ bên cạnh mới hợp lực trấn áp được đại ma đầu này.
Nay ba nghìn năm đã qua, công lực của ma đầu lại tăng nhiều, không thể so sánh với ngày xưa.
"Tễ, Tễ Phong và... Thanh Tuyền đều không ở đây, bọn họ ở Quy Khư."
Dưới bản năng cầu sinh mãnh liệt, Minh Không vội vàng phủi sạch quan hệ.
Linh Tiêu nhìn lão già chết tiệt này, nghĩ đến hai cô gái vừa bị lão làm nhục thì phẫn nộ tột cùng, một luồng lửa giận xộc lêи đỉиɦ đầu: "Tạ Vô Nịnh, đừng nói nhảm với lão! Thiến lão trước đã rồi nói sau!"
Tạ Vô Nịnh lại chỉ siết chặt lực tay, thờ ơ hỏi:
"Cấm chế thượng cổ thuần linh giải thế nào?"
Linh Tiêu nghe hắn nói vậy thì ngẩn ra.
… Hóa ra hắn đột nhiên xông vào Thái Sơ Tông là để giải kết giới cho nàng ư?
Nhưng nghe Tạ Vô Nịnh hỏi vậy, Minh Không trưởng lão đã mang sắc mặt tím tái co giật kia lại đột nhiên cười phá lên.
"Ha ha ha, Tạ Vô Nịnh, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Lão nhìn chằm chằm nốt chu sa trên trán Tạ Vô Nịnh, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng và đắc ý.
"Cấm chú thượng cổ thuần linh... một khi đã hạ thì không thể giải được."
Sự kiên nhẫn của Tạ Vô Nịnh vốn không nhiều, lúc này ánh mắt của hắn càng trở nên âm u dữ tợn: "Nói hay không."
"Tạ Vô Nịnh, ngươi cứ chờ chết đi!"
Tiếng nói vừa dứt.
"Rắc".
Tạ Vô Nịnh vặn gãy cổ Minh Không với khuôn mặt không cảm xúc.
Đầu người rơi xuống đất.
Máu lập tức trào ra từ thất khiếu.
Linh Tiêu nhìn thấy cái đầu người lăn đến mũi chân và máu tươi bắn tung tóe, chỉ kịp hét lên một tiếng thì hai mắt đã trợn ngược, ngất đi.
Nghe thấy tiếng nàng hét, Tạ Vô Nịnh khẽ nhíu mày nhưng cũng không để tâm.
Hắn tiện tay kéo tấm rèm lại, lau máu trên đầu ngón tay rồi chậm rãi nói: "Ngươi nói xem, nếu bây giờ ta đi tìm lão già Thái Thượng kia thì lão có kinh ngạc không, có bất ngờ không?"
Tạ Vô Nịnh nửa uy hϊếp nửa dụ dỗ nói.
Nhưng hắn đợi một lúc lâu.
Lần này thứ nhỏ bé líu ríu ồn ào không ngừng trong đầu hắn lại im bặt.
"Này, ngươi chết rồi à?"
Linh Tiêu vẫn không lên tiếng.
Tạ Vô Nịnh nhíu mày.
Hắn dùng hai ngón tay gõ gõ lên trán, bực bội nói: "Nói chuyện."
Không có ai đáp lại hắn.
Tạ Vô Nịnh quay đầu nhìn Minh Không đã chết hẳn dưới đất và máu chảy ra từ cơ thể lão, đôi mắt biếc lập tức trở nên u ám.
Toàn thân tỏa ra sát khí trước nay chưa từng có.