Ước chừng một khắc đồng hồ trôi qua.
Linh Tiêu mới chậm rãi tỉnh lại.
Trước mắt nàng không còn là một màu máu đỏ, mà là một tấm bình phong.
Nhìn cách bài trí trong phòng, vậy mà Tạ Vô Nịnh vẫn còn ở trong đại điện ban nãy.
Linh Tiêu biết chứng sợ máu của mình thường kéo dài mười mấy phút.
Mười mấy phút đã trôi qua.
Sao Tạ Vô Nịnh còn chưa đi?
Hắn ngồi đây là muốn đợi đám người Thái Sơ Tông đến vây gϊếŧ hắn sao?
Linh Tiêu yếu ớt ôm đầu, cuối cùng cũng cất được lời: "Tạ Vô Nịnh... chúng ta mau đi, mau đi mau đi... Nếu bị người ta phát hiện ngươi ở đây, lại còn gϊếŧ trưởng lão của họ, bọn họ... chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu."
Tạ Vô Nịnh như một pho tượng Tử Thần, không hề nhúc nhích.
Đôi mắt biếc của hắn nhìn chằm chằm cửa điện. Khi Linh Tiêu lên tiếng, sát khí quanh người hắn mới tiêu tán đi đôi chút.
Nhưng hắn vẫn cau chặt mày: "Vừa rồi ngươi sao thế?"
Linh Tiêu vẫn chưa hoàn hồn, thều thào đáp: "... Ta sợ máu mà, đại ca. Lần sau... ngươi có thể... đừng gϊếŧ người trước mặt ta được không..."
Nàng cứ thấy máu là lại muốn ngất đi.
Tạ Vô Nịnh liếc nhìn thi thể Minh Không trong vũng máu. Ánh mắt tối sầm, hắn không nói lời nào.
Hắn đứng thẳng dậy, đi vòng qua cái xác trên đất, thong dong tiến ra ngoài điện như đang dạo bước trong hậu hoa viên nhà mình.
Theo bước chân của Tạ Vô Nịnh, cửa điện bị một luồng khí mạnh mẽ vô hình chấn văng ra.
Linh Tiêu vừa mới hoàn hồn, khi nhìn rõ cảnh tượng ngoài điện thì suýt nữa lại ngất xỉu.
Nàng hít vào một hơi khí lạnh.
Ngoài điện.
Người đông nghịt.
Đệ tử, chấp sự, trưởng lão, tông chủ của Thái Sơ Tông, tất cả đều đang vây ở bên ngoài.
Ai nấy đều tay cầm binh khí, vẻ mặt căng thẳng như đối mặt kẻ địch mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm đại ma đầu đang bước ra như muốn liều chết.
Ngay cả hai nữ đệ tử vừa bị Minh Không "ban công" lúc nãy cũng ở trong đám đông, dùng ánh mắt căm hận xen lẫn sợ hãi nhìn Tạ Vô Nịnh.
Linh Tiêu hơi tức giận.
Tạ Vô Nịnh giúp họ xử lý lão súc sinh làm nhục họ, vậy mà họ không những không biết ơn, lại còn đi gọi cả đám người tới vây công Tạ Vô Nịnh?
Đám người trong giới tu tiên này thật sự phân biệt được đúng sai phải trái sao?
Hay là nói.
Chỉ cần là Ma tộc thì trong mắt họ đều là ác.
Chỉ cần là tiên nhân thì trong mắt họ đều là thiện?
Nhưng bây giờ không phải lúc đào sâu những chuyện này. Bọn họ bị bao vây rồi.
"Tạ Vô Nịnh, làm sao bây giờ?"
Đây là lần đầu Linh Tiêu thấy cảnh tượng lớn thế này. Nàng không kìm được mà thấy hơi sợ hãi, giọng nói căng thẳng: "Chúng ta... Hình như chúng ta bị bao vây rồi."
Tạ Vô Nịnh khẽ nhướng mày, bật ra một tiếng cười khẽ gần như không thể nghe thấy.
Cũng không biết hắn đang cười cái gì.
"Ngươi cười cái gì chứ, bây giờ là lúc để cười sao?"
Linh Tiêu sốt ruột vô cùng: "Mau nghĩ cách đi chứ! Nhiều người thế này vây quanh chúng ta, ngươi có chắc đối phó được hết không? Ôi trời, lẽ ra vừa rồi ngươi nên chuồn đi trước khi họ phát hiện mới phải! Bây giờ chuyện lớn rồi, làm sao kết thúc đây?"
Ba ngàn năm trước, Tạ Vô Nịnh đã bị trấn áp dưới sự vây công của cả Tiên giới.
Linh Tiêu lo lắng chuyện cũ sẽ lặp lại.
Khó khăn lắm nàng mới được nếm trải cảm giác làm Đại ma vương hai ngày, không muốn lại bị phong ấn dưới đáy biển nhanh như vậy đâu.
"Hay là chúng ta cứ nói thật với họ đi, là lão già khốn kiếp kia gieo gió gặt bão, ai bảo lão làm nhục nữ đệ tử! Còn làm nhục tới hai người một lần! Thứ cầm thú đội lốt người, chúng ta gϊếŧ lão là đang thay trời hành đạo!"
Linh Tiêu sốt ruột xoay mòng mòng trong đầu Tạ Vô Nịnh, lời nói cũng ngày càng dồn dập.
Tạ Vô Nịnh lại càng cười to hơn.
Hắn đứng trên thềm đá đại điện, ngửa đầu cười lớn như chốn không người.
Đám người Thái Sơ Tông nghe tiếng cười đột ngột quỷ dị của Đại ma đầu, ai nấy đều cảm thấy sởn tóc gáy.
Tên điên này càng khác thường, Tam giới lại càng gặp họa.
Đây đã là quy luật mà mọi người đúc kết ra trong mấy ngàn năm qua.
Tông chủ Thái Sơ Tông mang vẻ mặt căng thẳng, bước ra trước hàng, giận dữ quát lớn ma đầu:
"Tạ Vô Nịnh, ngươi xâm phạm Thái Sơ Tông chúng ta hết lần này đến lần khác, bây giờ còn gϊếŧ trưởng lão của ta. Lần này, chúng ta tuyệt đối không để ngươi chạy thoát nữa, còn không mau bó tay chịu trói!"
Tạ Vô Nịnh khinh thường đảo mắt nhìn một vòng, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Ta đứng ngay đây này. Có bản lĩnh thì tới gϊếŧ ta đi."
Nhưng hắn càng nói như vậy, đám người ở đối diện lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tạ Vô Nịnh khinh miệt nhếch môi: "Không ra tay à, vậy ta đi nhé."
Nói xong, hắn thật sự ung dung thong thả bước về phía trước, hoàn toàn không coi đám đại lão tông môn đang vây quanh hắn ra gì.