Linh Tiêu vốn muốn đến Nhân gian.
Nhưng bây giờ, phương hướng Tạ Vô Nịnh đi lại không phải Nhân gian.
Mà là nơi tọa lạc của các tông môn tu chân.
Trong cuốn truyện này, tuy có tam giới là Thiên, Nhân, Minh.
Nhưng theo thời gian phát triển thì cũng sinh ra nhiều phân giới nhỏ.
Tu Chân giới là vùng giao thoa mơ hồ giữa Nhân gian và Thiên giới, nó vừa cao hơn Nhân gian nhưng lại thấp hơn Thiên giới, là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Nói theo cách của người thường thì tương đương với trường đại học danh giá ở đây.
Lúc đầu nam nữ chính trong truyện, chính là Tễ Phong và Thanh Tuyền đã gặp nhau ở Thái Sơ Tông.
Thanh Tuyền thân là con gái riêng của quân chủ tộc Phượng Hoàng, từ nhỏ đã không được yêu thương, luôn bị bắt nạt ở trong tộc.
Không cam chịu số phận, nàng ta lén trốn khỏi tộc Phượng Hoàng, nữ cải nam trang để bái sư học nghệ trong Thái Sơ Tông.
Cùng lúc đó, nam chính Tễ Phong hạ phàm lịch kiếp, đúng lúc cũng đến Thái Sơ Tông.
Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Ban đầu, vì nảy sinh tình cảm với một "nam tử" mà nam chính đã giãy dụa rối rắm một thời gian.
Thế nhưng, trong một lần ngoài ý muốn, nam chính bắt gặp nữ chính đang lén tắm ở suối nước nóng sau núi, mới biết thân phận thật sự của nàng ta là nữ nhi.
Nam chính không vạch trần thân phận của nàng ta, ngược lại còn luôn giúp nàng ta che giấu, tình cảm trong lòng cũng khó mà kìm nén được nữa.
Cứ như vậy, nam nữ chính đã yêu nhau theo sự sắp đặt của số mệnh.
Một khởi đầu tình yêu thật lãng mạn biết bao.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đã bị tên điên Tạ Vô Nịnh này phá hỏng.
Có một ngày, Tạ Vô Nịnh lên cơn, đột nhiên xông vào Thái Sơ Tông, suýt thì diệt cả tông môn người ta.
Lúc đó nam nữ chính vẫn còn là đệ tử ở Thái Sơ Tông, đương nhiên phải đứng ra bảo vệ đồng môn.
Nữ chính suýt chết trong tay Tạ Vô Nịnh, lúc đó nam chính Tễ Phong vẫn đang lịch kiếp, không phải đối thủ của Tạ Vô Nịnh, vì cứu nữ chính nên cũng bị thương rất nặng.
Cũng chính vì vết thương nặng này.
Dẫn đến sau này nam chính lịch kiếp xong, trở về Thiên giới thì mất trí nhớ, cưới người chị gái cùng cha khác mẹ của nữ chính.
Cho nên, trên con đường tình yêu của nam nữ chính, cục đá ngáng đường Tạ Vô Nịnh này đúng là đâu đâu cũng có mặt hắn.
Linh Tiêu không biết Tạ Vô Nịnh đang trên đường đến Thái Sơ Tông.
Nàng vốn không quen thuộc nơi này.
Mãi đến khi phía trước xuất hiện một quần thể kiến trúc nguy nga tráng lệ, chạm trổ tinh xảo thì nàng mới nhận ra.
"Ủa. Tạ Vô Nịnh, chúng ta đến đâu đây?"
"Thái Sơ Tông."
Linh Tiêu kinh ngạc: "Thái Sơ Tông? Chúng ta đến Thái Sơ Tông làm gì?"
Lúc này, chắc Tễ Phong vẫn đang bế quan dưỡng thương ở Quy Khư Cảnh, còn Thanh Tuyền thì túc trực không rời ở Quy Khư.
Nam nữ chính đều không ở đây.
Thái Sơ Tông còn có gì đáng để Tạ Vô Nịnh đến gây sự lần nữa chứ?
"Lát nữa ngươi sẽ biết."
Tạ Vô Nịnh không giải đáp thắc mắc cho nàng.
Thôi được, đến thì cũng đến rồi.
Vậy thì mở mang tầm mắt.
Thái Sơ Tông chính là đại tông môn tu chân đệ nhất.
Trong tông môn, các vị đại lão và thiên tài có tu vi cao siêu nhiều vô số kể.
Linh Tiêu nhớ trong tiểu thuyết viết, thực ra tu vi của mấy vị trưởng lão trong Thái Sơ Tông đã sớm đạt đến mức có thể phi thăng. Nhưng bọn họ không muốn bị thiên quy giáo điều ràng buộc, chỉ muốn làm tán tu tiêu dao ở hạ giới nên vẫn luôn trốn tránh lôi kiếp, không chịu phi thăng.
Chính vì vậy, thực lực của Thái Sơ Tông rất mạnh, ngay cả Tiên Quân ở trên kia cũng phải nể mặt ba phần.
Cho nên ban đầu, dù là nữ chính bái sư học nghệ hay nam chính hạ phàm lịch kiếp đều không hẹn mà cùng đến Thái Sơ Tông.
Linh Tiêu cũng đã ngưỡng mộ danh tiếng nơi này từ lâu.
Trước kia vì lý do sức khỏe, Linh Tiêu không thể đến trường như người bình thường.
Cho nên nàng luôn ngưỡng mộ và khao khát cuộc sống học đường như vậy.
Uy tín của Thái Sơ Tông trong thế giới này cũng tương tự như Harvard hay Oxford vậy.
Lần này nhân dịp đi cùng Tạ Vô Nịnh, vừa hay được mở mang tầm mắt.
Khi đến ngoài tông môn, Linh Tiêu còn lo lắng, tên Tạ Vô Nịnh này là kẻ thù của Thái Sơ Tông, chắc chắn người ta sẽ đề phòng hắn lắm.
Bọn họ vào bằng cách nào đây?
Chỉ thấy Tạ Vô Nịnh bay thẳng lên không trung, giơ ngón tay đang cháy ma hỏa màu đen lên, khẽ điểm vào hư không một cái thì đã phá vỡ đại trận của Thái Sơ Tông.
Dễ dàng như thể đập vỡ một tấm kính.
Linh Tiêu: "..."
Thôi được rồi.
Vẫn là tên này cuồng vọng nhất.
Sau đó Tạ Vô Nịnh bay vào, quen đường quen lối đến một tòa cung điện khí phách.
Hắn từ từ đáp xuống mái nhà, lật tấm ngói trên xà nhà lên.
Trước kia Linh Tiêu chưa từng dám nghĩ tới chuyện trèo tường leo mái nhà thế này.
Nàng vội vàng dí sát cái đầu nhỏ vào trước trán Tạ Vô Nịnh một cách phấn khích, nhìn khung cảnh qua góc nhìn chưa từng có này.