“Ngôi sao lớn, mỹ nam được cả thế giới công nhận. Nhưng ta thấy bọn họ đều không đẹp trai bằng ngươi.”
Linh Tiêu nói: “Nhất là đôi mắt của ngươi, rất đặc biệt, rất có phong vị dị vực.”
Tạ Vô Nịnh đứng bên đầm lầy im lặng một lát.
Thấy đại ma đầu đột nhiên bắt đầu ngắm nghía bóng mình dưới nước, dường như không rảnh để ý đến nó, Độc Giác Thú ở bên cạnh bèn lén lút bò lên bờ.
“Này, Tạ Vô Nịnh, thương lượng với ngươi chuyện này nhé.”
Tạ Vô Nịnh lười biếng nói: “Chuyện gì.”
“Mỗi sáng ngươi ngủ dậy, việc đầu tiên là tìm chậu nước soi mặt, cho ta ngắm gương mặt của ngươi. Như vậy, tâm trạng của ta cả ngày hôm đó đều sẽ vui vẻ.”
Tạ Vô Nịnh: "Hừ."
Nhàm chán.
Bốn con hung thú thấy đại ma đầu nhìn xuống đầm lầy, khoé miệng nhếch lên.
Chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
…
"Tạ Vô Nịnh, ngươi mau nhìn kìa, phía trước có một quán bán gà quay đó! Thơm quá!"
Bọn họ đã rời khỏi địa phận Ma Giới, đến một trấn nhỏ nằm gần chân núi tiếp giáp Nhân gian.
Trấn nhỏ có lác đác vài quán trà và hàng ăn.
Tạ Vô Nịnh dừng bước, liếc mắt: "Ngươi còn ngửi được mùi à?"
"Không ngửi được." Linh Tiêu chép miệng nói: "Nhưng ta nhìn thấy mà, ngươi xem con gà quay kia kìa, nướng vừa giòn vừa cháy cạnh, chắc chắn thơm lắm."
"Chúng ta ăn chút gì rồi hẵng lên đường đi." Linh Tiêu đề nghị.
Tạ Vô Nịnh thẳng thừng lờ đi lời nàng.
Bốn con hung thú đã hóa thành hình người bị Tạ Vô Nịnh sai bảo như nô ɭệ, lẽo đẽo theo sát phía sau.
Khi đi ngang qua quán gà quay kia, cả bốn hung thú và Linh Tiêu đều đồng thời nuốt nước bọt.
Tuy bây giờ Linh Tiêu chỉ là một luồng ý thức, hoàn toàn không cần ăn uống.
Nhưng nàng từng là một phàm nhân, lớn lên nhờ ngũ cốc lương thực.
Sự yêu thích với đồ ăn đã khắc sâu vào xương tủy.
Cho dù bản thân không ăn được, để Tạ Vô Nịnh ăn cho nàng xem, cho nàng thỏa mãn cơn thèm bằng mắt cũng được mà.
Mắt thấy con gà quay càng lúc càng xa, Linh Tiêu ai oán bám trên trán Tạ Vô Nịnh ngoái đầu nhìn theo.
"Một con gà quay cũng không cho ăn, ngươi keo kiệt quá."
"Ta còn tưởng Tạ Vô Nịnh lên trời xuống đất không gì không làm được thì ghê gớm lắm chứ, hoá ra một con gà quay cũng tiếc không dám ăn, có phải ngươi không có tiền không?"
"Haizz, chán thật... Hoá ra làm đại ma đầu lại tẻ nhạt thế này."
Linh Tiêu lải nhải trong đầu Tạ Vô Nịnh.
Tạ Vô Nịnh sa sầm mặt.
Bước chân đã đi xa lại quay về.
"Đưa con gà quay kia cho ta."
Hắn hung dữ nói với chủ quán.
Vừa nhìn thấy người có dung mạo yêu dị tà ác này, và cả giọng điệu âm u đáng sợ của hắn, chủ quán liền sợ đến hồn bay phách lạc.
Vội vàng ném con gà quay trên giá cho hắn rồi trốn sau quầy hàng.
Tạ Vô Nịnh nhận lấy gà quay, xoay người bỏ đi.
Linh Tiêu rất phấn khích trong đầu Tạ Vô Nịnh: "Chúng ta vừa ăn quỵt phải không? Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện xấu đó, hoá ra tâm trạng khi làm chuyện xấu là thế này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi mất. Tạ Vô Nịnh, ta quyết định sau này sẽ theo ngươi lăn lộn!"
Tạ Vô Nịnh: "..."
Tạ Vô Nịnh dùng ngón trỏ cầm túi giấy đựng gà quay, giọng điệu dụ dỗ: "Không phải ngươi muốn ăn sao, muốn ăn thì tự ra lấy đi."
Thứ nhỏ bé này cứ diễn trò với hắn mãi, thế nào cũng tìm được cách dụ nàng ra.
Linh Tiêu nói: "Trong trán ngươi có kết giới, ta không ra được."
"Nhưng ngươi ăn thì cũng bằng ta ăn. Ngươi mau ăn đi, ta sắp chảy nước miếng rồi đây này." Nàng nói.
"Kết giới?" Tạ Vô Nịnh khẽ nheo mắt.
"Ừ đó." Linh Tiêu không hề giấu giếm: "Ta thử rồi, không ra được. Ta vừa bước ra là lại quay về chỗ cũ. Ta nghĩ chắc chắn nốt chu sa giữa trán ngươi có kết giới."
Nói xong, nàng hỏi: "Ngươi có cách nào giải kết giới này không?"
Tuy ở trong đầu Đại ma vương, chuyện gì cũng có thể để hắn xông pha trận mạc, nàng chỉ cần hưởng thành quả là được.
Nhưng chỉ trải nghiệm kết quả và tận hưởng quá trình vẫn có sự khác biệt.
Tạ Vô Nịnh nghe xong thì giơ tay ném con gà quay đi.
Hắn mang sắc mặt khó coi sờ lên trán.
Nốt chu sa lớn bằng hạt gạo, hình tựa giọt nước.
Nó đột nhiên xuất hiện khi hắn phá vỡ Minh Ngục ở Vô Để Chi Cốc.
Phải tìm cách lấy thứ này ra, nếu không thứ nhỏ bé này cứ líu ríu ầm ĩ trong đầu hắn cả ngày, ồn đến mức đầu hắn sắp nứt ra rồi.
"Này này, sao ngươi lại ném gà quay đi!"
Linh Tiêu nghển cổ nhìn, phát hiện Bát Trảo Hỏa Li đã lon ton chạy tới, nhặt con gà quay lên ăn… Chính là tên béo lùn răng hô kia.
Tên béo lùn ăn miệng đầy dầu mỡ, thậm chí mấy con hung thú khác cũng không giành lại nó.
Linh Tiêu lập tức oán giận: "Ta còn chưa được ăn mà, sao ngươi lại ném đi rồi."
Tạ Vô Nịnh không thèm để ý đến sự ồn ào của nàng nữa, bắt đầu ngự phong phi hành.