Nếu không đợi ma đầu kia gây họa khắp nơi, Tam giới lại sẽ lâm vào cảnh lầm than, không được yên ổn.
Có một Thiên Tướng thắc mắc nói: “Năm đó, chẳng phải Thái Thượng Lão Quân đã dùng cấm thuật điểm một luồng thượng cổ thiện niệm lên người ma đầu kia ư? Sao chẳng có chút tác dụng nào vậy?”
Vị tướng trông coi được cứu lên từ biển lửa căm tức nói: “Ma đầu kia bẩm sinh là tà chủng, ngoan cố không đổi! Đừng nói là thượng cổ thiện niệm, cho dù ném hắn vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân luyện mười vạn tám vạn năm, luyện hắn thành một viên đan dược thì hắn cũng là viên độc nhất.”
Chư vị tiên quân: "..."
Vô cùng tán thành.
…
Sau khi về đến Ma Uyên.
Tạ Vô Nịnh ném bốn con hung thú vào hẻm núi, khoanh tay rồi cúi mắt đánh giá chúng.
Bốn con hung thú đối diện với ánh mắt âm hiểm của đại ma đầu, tứ chi mềm nhũn, rất mất mặt mà quỳ xuống.
Linh Tiêu nói: “Sao chúng nó sợ ngươi thế?”
Tạ Vô Nịnh cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Nghe thấy tiếng cười lạnh của đại ma đầu, bốn con hung thú rên ư ử một tiếng, đầu cúi còn thấp hơn.
Hết cách rồi.
Ngày trước, lúc đại ma đầu mới bị trấn áp ở Minh Ngục, chúng nó còn có thể dựa vào thượng cổ hung hỏa và xích huyền thiết để áp chế ma đầu.
Nhưng bây giờ, đại ma đầu đã luyện hoá hấp thu hung hỏa… biến thành ma hoả càng hung tàn hơn.
Tứ đại hung thú không dám hỗn xược ở trước mặt hắn nữa.
“Chúng nó là hung thú thời hoang man, theo lý mà nói qua nhiều năm như vậy, đáng lẽ chúng phải hoá thành hình người từ lâu rồi chứ? Sao vẫn còn hình thú vậy?” Linh Tiêu khó hiểu.
Tạ Vô Nịnh liếc nhìn: “Chắc là ngu quá thôi.”
Tứ đại hung thú: "..."
Linh Tiêu: “Ngươi bảo chúng nó thử hoá thành hình người xem. Biết đâu lại được.”
Tạ Vô Nịnh ghét bỏ đá một cái vào Bát Trảo Hỏa Li: “Biến hình được không?”
Bát Trảo Hỏa Li bất lực há miệng, để lộ hàm răng nanh, khì khì khịt khịt rồi xoay mấy vòng tại chỗ.
Linh Tiêu lẩm bẩm: “Cố lên, ngươi làm được mà! Tập trung tinh thần, hoá thành hình người!”
Theo tiếng nói của nàng vừa dứt.
Bát Trảo Hỏa Li biến thành một tên béo lùn răng hô trông rất hài hước.
Bát Trảo Hỏa Li: "..."
Ba hung thú còn lại: "???"
Linh Tiêu: “Hoan hô! Thành công rồi!”
Tạ Vô Nịnh chán ghét liếc nhìn tên béo lùn răng hô, lại ra lệnh cho ba hung thú còn lại biến hình.
Lần nào Linh Tiêu cũng cổ vũ chúng.
Lúc này Linh Tiêu vẫn chưa biết, lời chúc phúc bằng ý niệm của nàng lại có năng lực phi thường.
Xích Viêm Kim Nghê Thú hoá thành một người trẻ tuổi nho nhã lễ độ, Lôi Điện Bức Long hoá thành một người đàn ông cường tráng vạm vỡ.
Chỉ có San Hô Độc Giác Thú là hoá thành một mỹ nam tử tiên khí ngời ngợi.
“Oa!” Linh Tiêu vô cùng kinh ngạc vui mừng, nói líu lo trong đầu Tạ Vô Nịnh: "Mắt nhìn của ta quả nhiên không sai, Độc Giác Thú là đẹp nhất!”
Tạ Vô Nịnh nhấc chân đá thẳng Độc Giác Thú xuống đầm lầy.
Độc Giác Thú: (T_T)
“Tạ Vô Nịnh, ngươi làm gì vậy?” Linh Tiêu thấy hắn đột nhiên nổi điên, nghi hoặc hỏi.
Tạ Vô Nịnh u ám cười khẩy một tiếng.
Độc Giác Thú sợ đến mức run lẩy bẩy trong đầm lầy, không dám bò lên.
Tạ Vô Nịnh đi đến bờ nước, nhìn chằm chằm nam tử do Độc Giác Thú hoá thành, đôi mắt biếc lộ ra sát khí.
“Oa, Tạ Vô Nịnh, hoá ra ngươi đẹp trai vậy đó...”
Linh Tiêu đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Nàng nhìn thấy rõ khuôn mặt Tạ Vô Nịnh qua hình ảnh phản chiếu trên mặt đầm lầy trước mắt… Lần trước trong vũng máu ở Minh Ngục nàng chỉ nhìn thoáng qua, vì sợ máu nên nàng hoàn toàn không kịp nhìn kỹ.
Da của Tạ Vô Nịnh rất trắng, trắng như tuyết đọng quanh năm không tan, không chút huyết sắc.
Nhưng sắc môi hắn lại rất đỏ, đường viền môi cực kỳ sắc nét. Đường xương hàm sắc bén giống như tính cách hắn vậy, cực kỳ nhọn. Xương mày rất sâu, bên dưới là đôi mắt sâu thẳm màu xanh biếc, lông mi rất dài.
Lúc nhìn người khác luôn mang theo vẻ ngang ngược và cuồng vọng không hề che giấu.
Mái tóc bạc buộc cao kiểu đuôi ngựa một nửa, trong đuôi ngựa có hai bím tóc nhỏ tết lại, treo hạt châu màu xanh biếc cùng màu với mắt hắn.
Quả thực giống như người bước ra từ trong truyện tranh vậy.
Đẹp đến mức không chân thực.
“Sao trên đời lại có gương mặt đẹp thế này, đúng là người thần đều căm phẫn! Ta còn nghi ngờ, có phải đám Tiên Quân kia cứ muốn đẩy ngươi vào chỗ chết là vì ghen tị ngươi đẹp trai như thế không?”
“Ta tuyên bố, từ bây giờ ta là fan nhan sắc của ngươi rồi!”
Tạ Vô Nịnh nghi ngờ cúi đầu, liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước.
Nàng... lại thấy hắn đẹp ư?
Không thấy hắn đáng sợ à?
“Quả nhiên chỉ có thế giới tu tiên mới có thể sinh ra tuyệt sắc thế này. Ngươi mà ở chỗ bọn ta, cái gì Leonardo, Tom Cruise, ở trước mặt ngươi đều là đồ bỏ đi!”
Tạ Vô Nịnh chậm rãi nhíu mày: “Leonardo và Tom Cruise là ai?”