Xuyên Thành Bảo Bối Của Phản Diện Diệt Thế

Chương 10: Thú Cưỡi (1)

“À, đúng rồi!” Nàng đột nhiên nghĩ ra một ý hay: "Hay là chúng ta bắt Tứ đại hung thú tới, bắt chúng nó lao động khổ sai cho chúng ta đi!”

Tứ đại hung thú thời hoang man lực lớn vô cùng, tuy chưa hoá thành hình người, nhưng làm chút việc khổ sai như khiêng gạch thì thừa sức.

Huống hồ, bốn con hung thú đã canh giữ Tạ Vô Nịnh ở Vô Để Chi Cốc ba nghìn năm, bắt chúng làm chút việc bồi thường cũng là lẽ phải.

Tạ Vô Nịnh: "..."

Hắn vốn tưởng phong cách hành sự của mình đã đủ ngang ngược rồi.

Không ngờ, mạch não của cái thứ nhỏ bé trong đầu hắn lại còn kỳ quặc hơn cả hắn.

Bắt Tứ đại hung thú về sai như sai lừa?

Chậc, nhưng nghĩ lại, nếu hắn thật sự bắt bốn con súc sinh kia về làm trâu làm ngựa thì hình như cũng có chút thú vị.

Không khéo lại khiến đám lão già Thần tộc tức đến chửi ầm lên.

Tạ Vô Nịnh nhếch môi cười: “Được. Vậy thì đến Vô Vọng Hải thêm chuyến nữa.”



Khi đến Vô Vọng Hải lần nữa.

Tạ Vô Nịnh chạm mặt bốn tên tướng trông coi của Tiên giới.

Mấy tên tướng trông coi đang phụng mệnh Thiên Quân, sửa chữa Minh Ngục ở Vô Để Chi Cốc.

Tứ đại hung thú bị thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng may mắn thoát được một kiếp từ tay tên đại ma đầu kia.

Đợi sau khi Minh Ngục sửa xong, bốn tên tướng trông coi sẽ đưa hung thú đến Quy Khư Cảnh, dưỡng thương xong thì lại thả về Minh Ngục. Chờ Tễ Phong thần quân xuất quan, đả thương nặng đại ma đầu thì Minh Ngục này sẽ lại có tác dụng.

Nhưng vạn lần không ngờ tới.

Chỉ mới một ngày.

Đại ma đầu kia lại quay về!

Bốn tên tướng trông coi sợ đến hồn bay phách lạc.

Vội vàng rút vũ khí, nghiêm trận chờ địch.

Lại thấy đại ma đầu đạp trên hư không tiến vào Vô Vọng Hải, thần sắc thờ ơ, đến một ánh mắt cũng không thèm liếc bọn họ.

Tạ Vô Nịnh phất tay một cái, một luồng ma hoả màu đen còn đặc quánh hơn cả dung nham bay ra từ lòng bàn tay hắn, rơi xuống người mấy tên tướng trông coi.

Ma hoả đen kia vừa chạm vào người liền bùng cháy dữ dội, còn mạnh hơn cả Tam Muội Chân Hoả trong lò luyện đan.

Mấy tên tướng trông coi vội nhảy xuống biển, nhưng ma hoả kia lại không sợ nước.

“Không ổn! Là Minh Ngục Hung Hỏa!”

Tên tướng trông coi dẫn đầu nhận ra thứ lửa đang thiêu đốt này, kinh hãi hét lớn.

Tạ Vô Nịnh bị giam cầm trong Minh Ngục ở Vô Để Chi Cốc suốt ba nghìn năm, Tứ đại hung thú ngày đêm phun hung hỏa thiêu đốt tám mươi mốt sợi xích huyền thiết trói buộc hắn.

Vậy mà hắn không những không bị hung hỏa làm tổn thương chút nào, ngược lại còn luyện hoá hung hỏa này thành của mình, khiến công lực của hắn tăng mạnh.

Tạ Vô Nịnh khinh miệt liếc nhìn.

Không thèm để ý đến mấy tên tướng trông coi đang giãy giụa hấp hối giữa biển, hắn cúi người nhảy vào đáy Vô Vọng Hải.

Trong Vô Để Chi Cốc.

Tứ đại hung thú đang nằm trong động phủ dưỡng thương.

Bỗng nhiên cảm nhận được một luồng uy áp mạnh mẽ mà quen thuộc ập tới.

Bốn con hung thú đồng loạt cảnh giác gồng người lên, đôi mắt to như chuông đồng căng thẳng trợn lớn. Hai chân trước bồn chồn cào cấu mặt đất, nhưng hai chân sau lại không ngừng run rẩy, lùi về phía sau.

Tiếng cười khẽ tựa ác ma của Tạ Vô Nịnh vang vọng trên không Minh Ngục.

Thân hình cao ráo thẳng tắp nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Linh Tiêu nhìn đám hung thú co rúm thành một cục, vui vẻ nói: “Ta muốn con Độc Giác Thú kia! Ta muốn nó làm thú cưỡi cho ta!”

Tạ Vô Nịnh ghét bỏ: “Chỉ có chút tiền đồ đó.”

Trong ánh mắt sợ hãi của bốn con hung thú, Tạ Vô Nịnh vung tay.

Xích huyền thiết loảng xoảng đứt lìa.

Tạ Vô Nịnh cứ thế mang bốn con hung thú đi mất như xách mấy con gà con, không tốn chút sức lực nào.

Tứ đại hung thú: QAQ...

Lúc bay ra khỏi Vô Vọng Hải, Linh Tiêu thấy mặt biển đen kịt đã biến thành một biển lửa.

Mấy tên tướng trông coi Tiên giới vốn đang giãy giụa dưới biển đã không thấy tăm hơi.

Linh Tiêu chỉ đắn đo trong chốc lát.

Thôi kệ, mặc bọn họ vậy.

Bây giờ nàng đang thuộc phe của đại ma đầu phản diện điên cuồng này mà.

Việc xấu đầu tiên làm cùng Tạ Vô Nịnh: Thiêu cháy Vô Vọng Hải.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật.

Bọn họ còn cướp đi Tứ đại hung thú của Tiên giới.

Lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.



Tạ Vô Nịnh đi chưa được bao lâu.

Thiên binh của Tiên giới được cử đến chi viện đã tới nơi.

Nhìn thấy Vô Vọng Hải chìm trong biển hung hỏa mênh mông, các vị tướng trông coi trọng thương, Tứ đại hung thú cũng biến mất, vừa nhìn là biết tác phẩm của đại ma đầu kia.

Quả nhiên sau khi thoát ra, Tạ Vô Nịnh không lập tức gây sự với Tiên giới và Thần tộc không phải vì hắn đã cải tà quy chính.

Mà là đang nung nấu âm mưu đen tối hơn.

Chư vị tiên quân đều cảm thấy không ổn, sợ hãi không thôi.

Chỉ mong Thiên Quan được Đế Quân phái đến Quy Khư Cảnh đưa tin có thể mau chóng mời Tễ Phong thần quân xuất quan.