"Hừ."
Tạ Vô Nịnh hừ một tiếng từ lỗ mũi.
Hắn đi đến dưới một gốc cây ngô đồng khổng lồ, dừng bước.
Cảnh tượng trước mắt Linh Tiêu thay đổi, tầm nhìn biến thành hướng thẳng lên trời.
Tạ Vô Nịnh nằm trên tảng đá lớn dưới gốc cây, gối tay nhắm mắt.
Linh Tiêu nhìn chằm chằm gốc cây ngô đồng này một lúc.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Cây ngô đồng là biểu tượng của tộc Phượng Hoàng, sao lại xuất hiện ở Ma Uyên?
Phải rồi.
Mẫu thân đã mất của Tạ Vô Nịnh chính là Thánh nữ tộc Phượng Hoàng năm đó… Đệ nhất mỹ nhân Tam giới.
Trong tiểu thuyết viết, năm đó Thánh nữ tộc Phượng Hoàng là Phù Hề bị Ma tôn Minh Thương cưỡng ép bắt giam đến Ma Uyên. Sau khi bị làm nhục, nàng đã sinh ra "nghiệt chủng" Tạ Vô Nịnh.
Mà vốn dĩ Thánh nữ tộc Phượng Hoàng có hôn ước với Đông Diễm Đế Quân, cũng chính là cha của nam chính.
Nếu không phải bị cha của Tạ Vô Nịnh chiếm đoạt, Phù Hề vốn sẽ là Thiên hậu tương lai.
Con trai do Thiên hậu sinh ra đương nhiên là nhân vật chính, ví dụ như Tễ Phong sau này.
Nhưng thật không may, Phù Hề lại gặp phải tên biếи ŧɦái là cha của Tạ Vô Nịnh, sinh ra "nghiệt chủng", thế nên hắn chỉ có thể là một tên phản diện điên cuồng bệnh hoạn hơn.
Sự trêu ngươi của số phận chính là như vậy.
Giờ phút này Tạ Vô Nịnh nằm dưới gốc cây ngô đồng, trời đất tĩnh lặng không một tiếng động.
Có thể hắn đang nghỉ ngơi, cũng có thể đang nghĩ đến chuyện gì khác.
Linh Tiêu không làm phiền hắn.
Nàng ngồi trong cửa ánh sáng, yên lặng thưởng thức thế giới kỳ ảo tráng lệ này.
Bọn họ có tâm trạng riêng của mình.
Nhưng cùng chia sẻ khoảnh khắc yên tĩnh này.
Trời dần tối.
Linh Tiêu mong chờ có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao.
Nhưng nàng kiên nhẫn chờ rất lâu, gần đến giờ Hợi buổi tối rồi mà bầu trời vẫn tối đen như mực.
Nửa ngôi sao cũng không thấy, càng đừng nói đến mặt trăng.
Nàng đành phải gọi Tạ Vô Nịnh dậy.
"Tạ Vô Nịnh, Tạ Vô Nịnh."
"Sao trên trời không có sao vậy?"
Tạ Vô Nịnh mất kiên nhẫn mở mắt: "Đây là Ma Uyên, lấy đâu ra sao."
"A..." Linh Tiêu thất vọng: "Ta còn tưởng có thể nhìn thấy sao chứ, hóa ra ở Ma Uyên không nhìn thấy sao à? Là Tiên giới che mất bầu trời sao? Bọn họ cũng quá đáng quá, ngay cả sao cũng muốn độc chiếm!"
Tạ Vô Nịnh chỉ muốn yên tĩnh nằm một lát.
Nhưng cái thứ nhỏ bé ồn ào trong đầu hắn này lại chẳng chịu yên.
Hắn phiền không chịu nổi, giơ tay vung lên.
Bầu trời đen kịt đột nhiên tản ra, bầu trời đầy sao như một dải Ngân Hà xuất hiện trước mắt Linh Tiêu.
"Oa!"
Linh Tiêu hưng phấn kêu lên: "Là trời sao Ngân Hà kìa! Đẹp quá!"
"Tạ Vô Nịnh, Tạ Vô Nịnh, ngươi thấy không? Trên trời có thật nhiều thật nhiều sao kìa."
Tạ Vô Nịnh véo véo ấn đường: "Ồn chết đi được."
Lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu.
Trên đầu là bầu trời sao giăng kín, bốn bề là gió đêm thổi nơi đồng không mông quạnh.
Nàng và Tạ Vô Nịnh cứ thế nằm dưới gốc cây ngô đồng, ngủ ngoài trời một đêm.
Đây là lần đầu tiên Linh Tiêu có trải nghiệm mới lạ thế này.
Mặc dù ở trong trán Tạ Vô Nịnh, Linh Tiêu không đói cũng không khát, càng không có xúc giác và tri giác.
Nàng chỉ là một luồng ý niệm.
Không có thực thể thân xác.
Nhưng Linh Tiêu vẫn vui vẻ, bởi vì nàng có thể mượn thân thể của Tạ Vô Nịnh để cảm nhận thế giới này.
Nàng luôn ao ước có một thân thể khỏe mạnh cường tráng, đi khắp thế giới vô biên, nếm trải mỹ thực nhân gian, thưởng ngoạn kỳ quan tuyệt đỉnh, tuỳ ý vẫy vùng cuộc đời mình.
Bây giờ, những điều này đều có thể thực hiện được rồi.
Nàng đã rất mãn nguyện.
Trời vừa sáng.
Linh Tiêu phấn chấn gọi trong đầu Tạ Vô Nịnh: “Tạ Vô Nịnh, Tạ Vô Nịnh, mau dậy đi!”
“Chúng ta phải xuất phát thôi.”
Tạ Vô Nịnh mở mắt.
Đôi mắt dị sắc xanh biếc thoáng loé lên tia sáng yêu dị.
Hắn sa sầm mặt đứng dậy.
Nhóc con này ồn ào như vậy mà hắn lại ngủ một mạch đến giờ.
Đến chính hắn cũng cảm thấy khó tin.
Lúc này gương mặt yêu diễm mà tái nhợt của Tạ Vô Nịnh đang u ám, có vẻ tâm trạng của hắn rất tệ.
Cây ngô đồng phía trên đầu hắn bỗng nhú ra một mầm non.
Linh Tiêu vẫn nhảy nhót tưng bừng ở đó: “Mau dậy sửa soạn đi, chúng ta đến nhân gian thôi.”
“Đến nhân gian làm gì.”
“Chiêu binh mãi mã chứ sao.” Linh Tiêu nói: "Chẳng phải chúng ta muốn xây Ma Cung sao? Chắc chắn cần rất nhiều thợ, đến nhân gian tìm là thích hợp nhất, ở đó có nhiều thợ thủ công nhất. Vừa hay có thể tham khảo xem cung điện của người ta thế nào, chúng ta về xây một cái hoành tráng hơn!”
Tạ Vô Nịnh mang khuôn mặt không biểu cảm, giơ tay phá huỷ mầm non kia.
Hắn cười khẩy: “Để một đám phàm nhân đến Ma Uyên xây cung điện, ngươi cũng thật dám nghĩ.”
Đám gạch vụn ngói bể đó, hắn búng tay một cái là diệt sạch.
Linh Tiêu buồn rầu nói: “Vậy tìm ai? Đâu thể để đám thiên binh thiên tướng ở Tiên giới kia xây Ma Cung cho ngươi được? Ma Uyên của ngươi cũng đâu có ai?”