"Thật sự rất đẹp..."
Khóe miệng Linh Tiêu cong cong, cặp mắt long lanh trong suốt. Nàng quay đầu nhìn qua trán Tạ Vô Nịnh, ngắm nhìn kỳ quan thiên nhiên mà kiếp trước nàng chưa từng có cơ hội cảm nhận.
Hồi lâu sau, Tạ Vô Nịnh mới lười biếng nói: "Có chút xíu mà cũng làm ầm ĩ cả lên, giống như đồ nhà quê chưa thấy sự đời vậy."
Linh Tiêu cảm giác Tạ Vô Nịnh đang đi về phía trước, góc nhìn trước mắt nàng cũng thay đổi theo động tác của hắn.
Càng thuận tiện cho nàng thưởng thức cảnh sắc từ nhiều góc độ khác nhau.
"Trước kia sức khỏe ta không tốt lắm, lớn lên trên xe lăn nên không có cơ hội đi xem thế giới bên ngoài."
Linh Tiêu kể về kiếp trước của mình, giọng điệu không quá bi thương.
Vào giây phút cuối cùng trước khi vào phòng phẫu thuật, nàng đã chào tạm biệt ba mẹ yêu thương nàng một cách tử tế.
Có lẽ lúc đó, nàng đã có dự cảm rằng cuộc phẫu thuật sẽ không thành công.
Nhưng nàng đã mỉm cười rời khỏi thế giới đó.
Hy vọng ba mẹ không đau lòng vì sự ra đi của nàng. Họ đã vất vả mười tám năm vì đứa con gái này rồi. Sau khi nàng đi, ba mẹ hãy sống tốt cuộc sống mới nhé.
Họ mới ngoài bốn mươi, thậm chí còn có thể sinh thêm một đứa con khỏe mạnh.
Linh Tiêu sẽ ở đây chúc phúc cho họ.
"Sức khỏe không tốt?" Tạ Vô Nịnh dừng bước, nheo mắt nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này.
Thượng cổ thuần linh là một luồng thiện niệm ngưng tụ từ tiên thiên thanh khí.
Làm gì có chuyện sức khỏe không tốt?
Giống như oán trọc chi khí quẩn quanh nơi vực sâu Ma Uyên. Mặc cho ngươi là đại năng thế nào, bị luồng trọc tà chi khí đó xâm nhập cơ thể đều sẽ nảy sinh ma niệm.
Tạ Vô Nịnh cảm thấy, cái thứ nhỏ bé trong đầu hắn kỳ kỳ quái quái.
Không chỉ lối suy nghĩ khác với đám lão già khốn kiếp Tiên giới kia, mà hình như ngay cả lai lịch cũng có chút cổ quái.
Nếu nàng thật sự là do thượng cổ thuần linh hóa thành.
Vậy thì thú vị rồi.
Tạ Vô Nịnh như cười như không, ngón tay lướt qua ấn đường.
"Chúng ta đi lòng vòng nửa ngày rồi. Tạ Vô Nịnh, nhà ngươi đâu? Ma cung đâu? Thuộc hạ đâu?"
Linh Tiêu nhìn hồi lâu, chỉ thấy giữa những vách đá hoang vu này chẳng có một bóng người, một tòa nhà nào, thậm chí một cái hang động cũng chẳng thấy đâu.
Tạ Vô Nịnh vẫn ngạo mạn như cũ: "Bản tôn lấy trời làm màn, lấy đất làm giường. Cần gì cung ma điện ngục."
Linh Tiêu: "..."
Linh Tiêu: "Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy có người nói về sự nghèo khó một cách thanh tao thoát tục như vậy."
Giọng Tạ Vô Nịnh trầm xuống: "Ngươi thì biết cái gì."
Linh Tiêu: "Phải phải phải, ta không biết, ngươi mới là Đại ma vương. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, lỡ như ngày nào đó đám người Tiên giới kéo đến tận cửa, thấy chúng ta chẳng có gì thế này thì chẳng phải sẽ cười nhạo chúng ta nghèo kiết xác sao?"
"Sau này Tam giới sẽ đồn rằng, Đại ma đầu Tạ Vô Nịnh thực ra chỉ là một tên quỷ nghèo, bởi vậy hắn mới đi khắp nơi gây sự, gϊếŧ người đoạt bảo."
Linh Tiêu càm ràm: "Chẳng có chút khí chất nào cả."
Sắc mặt Tạ Vô Nịnh trở nên âm u: "Có bản tôn ở đây, kẻ nào dám đến cửa tìm chết."
Linh Tiêu tiếp tục líu ríu: "Nhưng ngươi nghĩ xem, nếu chỗ chúng ta có một tòa ma cung nguy nga tráng lệ, sau này người trong Tam giới đi ngang qua Ma Uyên trong phạm vi trăm dặm đều phải đi đường vòng."
"Sau này nơi đây chính là địa bàn của ngươi. Không có sự cho phép của ngươi, không ai được phép đặt chân tới. Như thế mới oai phong làm sao!"
Tạ Vô Nịnh mất kiên nhẫn: "Nơi này vốn là địa bàn của lão tử."
Linh Tiêu phản bác: "Đến cả một bất động sản ngươi còn không có, lấy bằng chứng gì nói đây là địa bàn của ngươi?"
Tạ Vô Nịnh đen mặt, đang định nổi giận thì nghe giọng nói phiền nhiễu trong đầu không ngừng vang lên: "Ai da, ngươi như vậy không được đâu, không đủ khí chất gì hết. Ngươi xem Thiên Cung Tiên giới, Hoàng đế nhân gian đi, ai mà không có cung điện của riêng mình? Sao ngươi làm Đại ma vương lại nghèo nàn thế này."
Tạ Vô Nịnh tức nghẹn: "Tứ hải Tam giới này, bản tôn muốn vào cung điện nào đều như vào chốn không người, kẻ nào dám cản?"
Linh Tiêu dùng giọng điệu "ngươi thế này là lệch lạc tư tưởng rồi đó" mà nói: "Tục ngữ nói rất hay, tổ vàng tổ bạc, không bằng cái ổ chó của mình."
"Dù chúng ta tùy tiện dựng một cái lều cỏ cũng coi như là có chỗ đặt chân của riêng mình." Linh Tiêu nói: "Nếu không sau này ta theo ngươi, cứ phải đến nhà người khác ăn chực ở nhờ, mất mặt như vậy ta không chịu nổi đâu."
Tạ Vô Nịnh: "..."
Hồi lâu sau, hắn dùng giọng điệu cổ quái nói: "Ngươi đúng là chẳng khách sáo chút nào."
Linh Tiêu cười tủm tỉm: "Có gì mà phải khách sáo, bây giờ chúng ta dùng chung một cơ thể, của ngươi cũng là của ta."
"Nói cách khác, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Chúng ta đã là một thể rồi. Ta đương nhiên phải nghĩ cho ngươi rồi!"