Karasuma Kaoru không muốn thừa nhận mình nhát gan bẩm sinh. Cô luôn khăng khăng rằng đây là hậu quả của PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn).
Tóm lại, chỉ cần nghĩ đến việc mình có thể lại bị bắt cóc, Karasuma Kaoru đã cảm thấy cả người không ổn, hoảng hốt bật dậy, vành mắt không kiềm được mà đỏ lên.
Ơ, khoan đã, sao cô lại cử động được?
Karasuma Kaoru cúi nhìn xuống, rồi kinh ngạc phát hiện: vì vừa rồi quá hoảng loạn, động tác quá mạnh, nên vô tình… cô đã làm đứt dây thừng trói tay và chân mình!
Đúng vậy, cô đã xé đứt sợi dây thừng dày cộp ấy.
Karasuma Kaoru: “…?”
Cô nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng bị đứt thành bốn đoạn nhỏ trên sàn, cái đầu nhỏ bé chứa đầy những dấu hỏi to đùng.
Dù cô từ nhỏ đã khỏe hơn người khác – đây cũng là một trong những lý do gia đình đồng ý để cô làm việc ở Bộ Công an – nhưng sức mạnh của cô vẫn nằm trong phạm vi của người bình thường, chưa đến mức siêu nhân. Làm sao có thể chỉ vô tình giật một cái mà xé đứt sợi dây thừng dày như vậy được?
Karasuma Kaoru ngồi xổm xuống, nhặt một đoạn dây thừng lên xoa xoa.
Đây là loại vải lanh thông thường, không phải loại sợi đay hay sợi gai thường được dùng để buộc và trói đồ.
Karasuma Kaoru phồng má, nghiêng đầu thắc mắc.
Kỳ lạ thật, bọn bắt cóc tốn công sức lớn như vậy, mạo hiểm đắc tội với gia tộc Karasuma để bắt cóc cô, vậy mà lại dùng thứ thiếu chuyên nghiệp thế này để đối phó cô sao? Không hợp lý chút nào!
Karasuma Kaoru đứng dậy, chậm rãi quan sát từng góc của căn phòng chứa đồ nhỏ bé này.
Bàn ghế cũ kỹ, chổi và cây lau nhà bỏ không, cùng những chồng giấy tờ… Ơ kìa? Sợi dây buộc những chồng giấy tờ này, chẳng phải chính là loại dây lanh mà bọn bắt cóc dùng để trói cô sao?
Karasuma Kaoru càng thêm ngạc nhiên.
Thế này… có phải quá tùy tiện không?
Chẳng lẽ đây chỉ là một vụ bắt cóc ngẫu hứng?
Không, không đúng! Mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ánh mắt của Karasuma Kaoru dừng lại trên chiếc túi đeo vai Hermes màu hồng ở góc phòng.
Đó là chiếc túi cô mang theo khi đi làm hôm nay!
Bọn bắt cóc lại tốt bụng đến mức để chiếc túi của cô vào đây làm bạn với cô sao?
Nghĩ thế nào cũng thấy không thể nào!
Karasuma Kaoru kiễng chân, nhẹ nhàng tiến lại gần, mơ hồ nghe thấy tiếng “tích tắc, tích tắc” phát ra từ trong túi.
Karasuma Kaoru giật mình hoảng hốt, vành mắt lại đỏ lên.
Là bom!
Bọn côn đồ cố ý dùng dây thừng dễ đứt để trói cô, chính là để cô sau khi thoát được sẽ hạ thấp cảnh giác, rồi tìm đến chiếc túi của mình.