Luận Mức Độ Phù Hợp Của Nhóm Học Viện Cảnh Sát Và Trứng Bảo Hộ

Chương 1

Karasuma Kaoru chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu đến lạ.

Một cảm giác nguy cơ mơ hồ xen lẫn hồi hộp buộc cô phải chống lại cơn buồn ngủ kéo đến từng đợt, khó nhọc mở mắt ra.

Trong tầm nhìn mờ mịt, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một cánh cửa loang lổ, gần đến mức như chỉ cách vài phân.

Ánh sáng từ chiếc đèn trần trắng chói lóa khiến cô nhức mắt.

Karasuma Kaoru nhắm chặt mắt lại, rồi lại cố gắng mở ra, những suy nghĩ hỗn loạn dần trở nên rõ ràng hơn.

Cô nhận ra mình đang bị nhốt trong một căn phòng chứa đồ chật hẹp, hai tay bị dây thừng buộc chặt sau lưng, mắt cá chân cũng bị trói lại bằng cách tương tự.

Đây là đâu?

Tại sao cô lại bị nhốt ở đây?

Trong căn phòng chứa đồ yên tĩnh đến mức chết chóc, Karasuma Kaoru hít một hơi, cố gắng lục lại những mảnh ký ức còn sót trong đầu.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhận nhiệm vụ tại Bộ Công an thuộc Sở Cảnh sát Tokyo. Buổi sáng, cô đã hoàn tất thủ tục và điền hồ sơ, đến chiều thì được cấp trên sắp xếp cho một tiền bối dẫn dắt cô làm quen với công việc.

Rồi… rồi chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Hoàn toàn không nhớ nổi…

Cơ thể mệt mỏi rã rời, đầu óc mơ hồ, cộng thêm việc mất đi ký ức ngắn hạn – những triệu chứng này cho thấy cô đã bị đánh thuốc Flunitrazepam!

Flunitrazepam là một loại thuốc an thần gây ngủ, thường đi kèm với tác dụng phụ “mất trí nhớ thuận chiều” (anterograde amnesia).

Vậy là… cô bị bắt cóc sao?

Vẻ mặt của Karasuma Kaoru dần trở nên hoảng loạn. Từ “bắt cóc” đối với cô là một nỗi ám ảnh tâm lý.

Đây không phải lần đầu tiên Karasuma Kaoru bị bắt cóc.

Vì cô mang họ Karasuma, dòng họ Karasuma của tập đoàn tài phiệt số một Nhật Bản.

Dù gia tộc Karasuma giàu có và đông đúc, nhánh của Karasuma Kaoru chỉ là một nhánh phụ trong số đó, nhưng vẫn đủ để trở thành mục tiêu của kẻ xấu.

Ông nội của Karasuma Kaoru quản lý tập đoàn ẩm thực thuộc Karasuma, cha cô là Chánh Văn phòng Nội các, mẹ là Thượng nghị sĩ, còn anh trai cô tốt nghiệp Trường Kinh doanh Harvard và hiện đang làm chuyên viên giao dịch ở Phố Wall.

Lớn lên trong nhung lụa, năm ba tuổi, Karasuma Kaoru từng bị bọn côn đồ bắt cóc.

Dù đã hai mươi năm trôi qua, đến tận hôm nay, cô vẫn không muốn nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng ấy.

Mặc dù cuối cùng cô may mắn được giải cứu, nhưng ký ức đó đã để lại trong tâm hồn non nớt của cô một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa. Điều này khiến cô có phản ứng sợ hãi theo bản năng với nhiều thứ, và mỗi khi hoảng sợ, cô không thể kiểm soát được tuyến lệ của mình.