Khi cô vô tư mở túi ra kiểm tra, quả bom sẽ phát nổ!
Sao lại có thể ác độc đến vậy chứ!
Có lẽ quả bom này được cài đặt để nổ khi gặp ánh sáng, hoặc là bom hẹn giờ – vậy thì càng không biết nó sẽ phát nổ lúc nào – có thể là ngay giây tiếp theo!
Karasuma Kaoru lo lắng xoay vòng vòng, cuối cùng đặt hy vọng vào ô cửa sổ nhỏ gần trần nhà trong căn phòng chứa đồ.
Đó là ô cửa sổ duy nhất trong phòng, qua đó có thể thoáng thấy vầng trăng lưỡi liềm cong cong trên bầu trời đêm.
Dựa vào tỷ lệ giữa mặt trăng và bầu trời từ góc nhìn này, cô đoán mình đang ở tầng ba hoặc tầng bốn, nhảy xuống sẽ không chết người.
Karasuma Kaoru siết chặt nắm đấm, tự cổ vũ bản thân, lao ngược lại, đạp lên cánh cửa gỗ khóa chặt đối diện cửa sổ để lấy đà, chuẩn bị nhảy lên phá cửa sổ và thoát ra ngoài.
Tuy nhiên... lý tưởng thì đầy đặn, thực tế lại phũ phàng.
Khi đôi giày cao gót nhỏ của Karasuma Kaoru đạp lên cánh cửa gỗ dày cộp ấy, cánh cửa bất ngờ đổ sập xuống.
Karasuma Kaoru không kịp thu lực, cả người cùng cánh cửa ngã nhào ra ngoài.
Karasuma Kaoru: “!”
Ngay lập tức, một hành lang quen thuộc hiện ra trước mắt.
Đây là hành lang của Sở Cảnh sát Tokyo mà cô đã đi qua sáng nay.
Karasuma Kaoru đột nhiên nhận ra, mọi chuyện dường như không giống như cô tưởng tượng.
Cô sờ lên cổ tay trống rỗng của mình.
Sáng nay, vì vội vàng ra khỏi nhà, cô đã nhét đại chiếc đồng hồ vào túi mà không đeo, sau đó cũng quên luôn việc lấy ra.
Vậy thì thứ phát ra tiếng “tích tắc” trong túi không phải bom, mà là đồng hồ của cô.
Vậy có lẽ… cô lại mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi.
Haizz, sao cô cứ luôn như vậy chứ?
Karasuma Kaoru chán nản cụp đầu xuống.
Cô hít mũi một cái, cố gắng đứng trên cánh cửa đổ để giữ thăng bằng như trượt ván, vừa ổn định được cơ thể thì đâm sầm vào một người chạy tới từ phía bên hành lang.
Người đó cũng mặc đồng phục nghề nghiệp do Bộ Công an cấp, giống như cô.
“Tiền bối Watanabe? Là chị sao?”
Karasuma Kaoru nhìn rõ mặt người đó, trong lòng giật mình.
Chẳng phải đây là tiền bối công an dẫn dắt cô hôm nay sao?
“Đứng lại!”
“Cô không thoát được đâu!”
Tiếng hét đuổi theo từ xa ngày càng gần.
Trong khoảnh khắc lóe lên như tia chớp, Karasuma Kaoru hiểu ra mọi chuyện.
Tiền bối Watanabe chắc chắn có vấn đề, định làm điều gì đó gây bất lợi cho xã hội, và thời điểm hành động được ấn định là hôm nay. Vì không muốn cô – một hậu bối non nớt – bám theo cản trở, chị ta đã đánh thuốc mê cô và nhốt cô vào phòng chứa đồ.