Trong lúc con trai tắm, Đàm Ni ra ngoài hiệu sách gần đó mua một đống sách giáo khoa mầm non cho trẻ em.
Thế là khi Đàm Minh Quân tắm rửa sạch sẽ xong, liền nhìn thấy mẹ cậu đang ôm một đống sách với vẻ mặt dịu dàng, nói với cậu: "Quân Quân, năm sau Hi Hi cũng vào lớp một rồi, mẹ lo con bé không theo kịp các bạn, con có thể giúp mẹ dạy con bé được không?"
Nhất định phải tìm cho con trai việc gì đó để làm, để cậu không cứ nghĩ đến việc tìm cha.
Đàm Ni còn nghĩ rằng con trai có ý nghĩ như vậy có lẽ là do cô không thể cho con một cuộc sống tốt hơn. Cô chuẩn bị nhận thêm việc, cố gắng cải thiện cuộc sống của họ.
Vẻ mặt Đàm Minh Quân có chút kháng cự, trong mắt cậu, em gái mình ngốc đến mức không thể tả, một bài thơ cổ phải học thuộc hơn mười lần, không giống như cậu có thể nhớ ngay lập tức. Thời gian dạy em còn không bằng dùng để nâng cao kỹ năng hacker của mình.
"Mẹ, hay là mẹ dạy Hi Hi đi, con phải đi học. Thật ra con không nghĩ Hi Hi cần học thêm, những gì em ấy biết bây giờ đã đủ dùng rồi, cứ để em ấy tùy ý, cho em ấy tận hưởng thêm một đoạn thời gian vui vẻ của tuổi thơ." Đợi đến khi về nhà họ Phó, chắc chắn họ Phó sẽ tìm gia sư giỏi nhất cho họ, đến lúc đó học cũng không muộn. Hi Hi là con gái, sau này cũng không thừa kế gia sản, yêu cầu của nhà họ Phó đối với em ấy sẽ không cao, em ấy ngây thơ đơn thuần thế nào cũng không sao, nhưng cậu thì khác.
Cậu quay đầu nhìn Đàm Minh Hi đang chăm chú xem ti vi ở bên kia, giọng nói lớn hơn vài phần: "Hi Hi cũng không muốn học đúng không?"
Đàm Minh Hi vốn đang bị phim hoạt hình thu hút sự chú ý liền quay đầu lại: "Anh dạy em học ạ?"
"Đúng!" Đàm Minh Quân nghĩ em gái chắc chắn sẽ làm nũng không muốn học. Những chữ mà em ấy biết bây giờ đều là thành quả của ba năm mẹ dạy dỗ.
Mắt Đàm Minh Hi sáng lên: "Em, em muốn học chữ! Anh dạy em với nhá nhá!"
Rất nhiều lời của chị, của các chú các dì cô bé đều không hiểu, nếu được anh dạy, chắc chắn cô bé sẽ biết thêm nhiều kiến thức, như vậy mới có thể giúp đỡ mẹ. Năm sau cô bé đã sáu tuổi rồi, có thể đi học lớp một, là người lớn rồi!
Nếu là vì mẹ, cô bé nguyện ý giảm bớt thời gian xem hoạt hình mỗi ngày để học chữ.
Mặt Đàm Minh Quân lập tức xị xuống.
Đàm Ni dứt khoát giao công việc dạy học cho con trai.
Lúc đầu, Đàm Minh Hi cũng không nghĩ đến việc suốt ngày bám theo anh trai, dù sao cô bé cũng là người lớn rồi, mỗi ngày còn phải trò chuyện với bà Trịnh, xoa bóp vai cho mẹ, xem Peppa Pig, ngày nào cũng rất bận.
Nhưng các chị trên nền tảng nói với cô bé rằng nếu cô bé không trông chừng anh trai, anh trai sẽ lại liên lạc với cha, bắt cô bé và mẹ về nhốt lại.
Anh trai không đáng tin, cái nhà này chỉ có thể dựa vào cô bé! Cô bé phải bảo vệ mẹ.
Thế là sau lưng Đàm Minh Quân liền có thêm một cái đuôi nhỏ là Đàm Minh Hi. Ác mộng của cậu cũng bắt đầu.
Cậu nhìn Đàm Minh Hi đang dang hai tay chắn trước mặt mình với vẻ mặt suy sụp, gân xanh trên trán giật giật: "Hi Hi, anh chỉ ra ngoài mua đồ thôi, em lại đi theo anh làm gì?"